Trong phút chốc, bóng hình của Tiêu Minh đã ra khỏi đại trận của nhà họ Tiêu, xuất hiện ở chỗ Diệp Viễn rơi xuống.
Nhìn thấy Diệp Viễn với sắc mặt vô cùng trắng bệch dưới đất, lồng ngực bị lõm xuống một mảng lớn, miệng vẫn không ngừng có máu tưởi chảy ra.
Tiêu Minh không trực tiếp ra tay, mà đứng trên cao cúi nhìn xuống Diệp Viễn nói.
“Đối với mày, trước đây tao thực sự không coi mày ra gì, với tao, mày chẳng qua cũng giống với muôn ngàn người bình thường khác, đều chỉ là con giun con dế, vốn không lọt được vào mắt tao!”
“Nhưng mấy kiếm vừa nãy khiến tao hiểu ra, thì ra tao vẫn luôn đánh giá thấp mày, mày lại còn cường mạnh hơn so với tưởng tượng của tao!”
“Thậm chí, mấy đường kiếm đó của mày còn ảnh hưởng đến đạo tâm của tao, khiến trái tim luôn kiêu ngạo của tao cũng phải phủ bụi mờ!”
“Nhưng cũng may có người nói với tao, sự cường mạnh của mày chỉ là dựa vào ngoại lực, không phải cường mạnh thực sự!”
“Bây giờ, chỉ cần giết mày, từ nay đạo tâm của tao sẽ không còn chướng ngại, từ nay sẽ vô địch thiên hạ!”
Tiêu Minh vừa nói xong những lời này, khí thế cả người bỗng biến đổi, dường như cảnh giới đã có đột phá.
“Tốt lắm, lại có thể đột phá tâm cảnh vào lúc này”.
Lúc này, bên tai Tiêu Minh lại vang lên một giọng nói cổ vũ khích lệ.
“Cảm ơn lão tổ chỉ điểm!”, Tiêu Minh cung kính đáp lại.
“Ha ha, cho dù tôi không chỉ điểm, với thiên phú của cậu, cũng sẽ rất nhanh có thể làm được như vậy!”
“Được rồi, bây giờ giết kẻ này đi, cướp lấy chiếc nhẫn không gian trên tay hắn!”
“Vâng!”
Tiêu Minh vội gật đầu, vung tay, một thanh trường thương màu vàng kim xuất hiện trong tay.
“Thực ra, bây giờ tao rất muốn chiến với mày một trận đường đường chính chính, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn!”
Tiêu Minh nói lời này không phải lời hư vô, anh ta vừa đột phá đến một cảnh giới mới, thực sự muốn xem mình hiện giờ và Diệp Viễn, ai lợi hại hơn.
“Đáng tiếc, đã không còn cơ hội này!”
Nói xong, anh ta vung tay, thanh trường đào mau chóng đâm mạnh về phía đan điền của Diệp Viễn.
“Đừng!”
Tô Yên Nhiên trong trập pháp nhìn thấy hành động của Tiêu Minh, lại kêu thét lên.
Đám người Phùng Tiêu Tiêu Lâm Vãn Tình càng muốn xông ra lần nữa.
Nhưng lại lần nữa bị chị Thanh và Kiếm Vô Nhai ngăn lại.
“Yên tâm, cậu Diệp sẽ không chết đâu!”, chị Thanh rất kiên định nói.
Lúc rất cả mọi người trên quảng trường nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lóe lên các loại biểu cảm như vẻ đáng tiếc, hoặc không nỡ, hoặc chế nhạo, hoặc không thể đợi được.
Bên ngoài đại trận.
Lúc này trường thương của Tiêu Minh đâm mạnh xuống, chỉ là khi đầu mũi đao đâm đến đan điền của Diệp Viễn.
Bóng hình Diệp Viễn dưới đất đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
“Ừm?”
Nhìn thấy Diệp Viễn đột ngột biến mất, khiến Tiêu Minh ngẩn người.
“Có chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người trong đại trận đang dõi theo nhất cử nhất động của Tiêu Minh cũng đều ngẩn người.
“Ha ha, muốn chiến với tao một trận? Tao cho mày cơ hội!”
Đúng lúc Tiêu Minh và tất cả mọi người còn đang sững sờ.
Trên hư không vang lên giọng nói của Diệp Viễn.
Tất cả mọi người vội ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Viễn dẫm chân lên phi kiếm, ngạo nhiên đứng trên hư không.
Phía sau anh có một thanh kiếm khổng lồ dựng đứng.
Cuồng phong thổi cho áo của Diệp Viễn bay phấp phới, lúc này, Diệp Viễn thực sự giống như tiên nhân, giống như kiếm tiên vô địch giáng xuống nhân gian, khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ xuống bái lạy.
Lúc này sắc mặt Diệp Viễn trắng tinh, khí thế vững vàng, đâu có chút hiện tượng bị thương.
Thực ra, vừa nãy mọi người nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị hai cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên đập bay, đều là ảo ảnh mà Diệp Viễn bảo vị tiền bối dưới quán bar của chị Thanh tạo ra giúp anh,
Lúc đó khi hai cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên giải phong ấn bản thân, anh liền độn thổ biến mất trước một bước.
Sở dĩ anh làm như vậy, đương nhiên mục đích là để dẫn dụ Tiêu Minh và cao nhân của nhà họ Tiêu ra ngoài.
Sau khi ông lão dẫn đầu của Thế Ngoại Đào Nguyên bị địa quy tắc tiêu diệt, anh đã cảm nhận được, có một cao thủ siêu cấp cảu thánh địa nhà họ Tiêu xuất hiện ở khu nhà cổ của nhà họ Tiêu.
Vốn dĩ với kiếm pháp của anh, có thể trực tiếp phá vỡ đại nhận của nhà họ Tiêu, đi vào và chiến một trận với cao thủ siêu cấp của nhà họ Tiêu.
Nhưng vì lo sợ cao thủ siêu cấp đó sẽ ra tay với đám người Tô Yên Nhiên trong trận pháp.
Vì vậy anh tạm thời quyết định giả bị thương, dẫn dị người này ra.
Còn về dẫn dụ Tiêu Minh ra, hoàn toàn là để người của nhà họ Tiêu thấy, Tiêu Minh mà họ luôn thấy tài giỏi lợi hại, ở trước mặt mình, rốt cuộc thê thảm đến mức nào.
Trước mặt tất cả người nhà họ Tiêu, hoàn toàn tiêu diệt Tiêu Minh.
“Oa!” một tiếng.
Khi Tô Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Viễn lành lặn đứng trên hư không, cô hoàn toàn không nhịn đươc, liền òa khóc lớn.
Còn khoang mắt của đám người Lâm Vãn Tình và Phùng Tiêu Tiêu cũng vô cùng đỏ bừng.
Vừa nãy họ thực sự nghĩ rằng Diệp Viễn đã xảy ra chuyện.
“Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn cậu Diệp sẽ không sao!”, chỉ có chị Thanh vẫn bình tĩnh.
“Làm sao có thể?”
“Hắn làm sao có thể không sao chứ?”
Tất cả mọi người trên quảng trường nhìn thấy Diệp Viễn lại hoàn toàn không sao đứng trên hư không, họ cũng khó mà tin được.
Đặc biệt là những người có thù với Diệp Viễn, họ đều không muốn tin vào cảnh này.
Vẻ mặt của đám người nhà họ Tiêu cũng đều biến sắc.
Trong phút chốc, bóng hình của Tiêu Minh đã ra khỏi đại trận của nhà họ Tiêu, xuất hiện ở chỗ Diệp Viễn rơi xuống.
Nhìn thấy Diệp Viễn với sắc mặt vô cùng trắng bệch dưới đất, lồng ngực bị lõm xuống một mảng lớn, miệng vẫn không ngừng có máu tưởi chảy ra.
Tiêu Minh không trực tiếp ra tay, mà đứng trên cao cúi nhìn xuống Diệp Viễn nói.
“Đối với mày, trước đây tao thực sự không coi mày ra gì, với tao, mày chẳng qua cũng giống với muôn ngàn người bình thường khác, đều chỉ là con giun con dế, vốn không lọt được vào mắt tao!”
“Nhưng mấy kiếm vừa nãy khiến tao hiểu ra, thì ra tao vẫn luôn đánh giá thấp mày, mày lại còn cường mạnh hơn so với tưởng tượng của tao!”
“Thậm chí, mấy đường kiếm đó của mày còn ảnh hưởng đến đạo tâm của tao, khiến trái tim luôn kiêu ngạo của tao cũng phải phủ bụi mờ!”
“Nhưng cũng may có người nói với tao, sự cường mạnh của mày chỉ là dựa vào ngoại lực, không phải cường mạnh thực sự!”
“Bây giờ, chỉ cần giết mày, từ nay đạo tâm của tao sẽ không còn chướng ngại, từ nay sẽ vô địch thiên hạ!”
Tiêu Minh vừa nói xong những lời này, khí thế cả người bỗng biến đổi, dường như cảnh giới đã có đột phá.
“Tốt lắm, lại có thể đột phá tâm cảnh vào lúc này”.
Lúc này, bên tai Tiêu Minh lại vang lên một giọng nói cổ vũ khích lệ.
“Cảm ơn lão tổ chỉ điểm!”, Tiêu Minh cung kính đáp lại.
“Ha ha, cho dù tôi không chỉ điểm, với thiên phú của cậu, cũng sẽ rất nhanh có thể làm được như vậy!”
“Được rồi, bây giờ giết kẻ này đi, cướp lấy chiếc nhẫn không gian trên tay hắn!”
“Vâng!”
Tiêu Minh vội gật đầu, vung tay, một thanh trường thương màu vàng kim xuất hiện trong tay.
“Thực ra, bây giờ tao rất muốn chiến với mày một trận đường đường chính chính, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn!”
Tiêu Minh nói lời này không phải lời hư vô, anh ta vừa đột phá đến một cảnh giới mới, thực sự muốn xem mình hiện giờ và Diệp Viễn, ai lợi hại hơn.
“Đáng tiếc, đã không còn cơ hội này!”
Nói xong, anh ta vung tay, thanh trường đào mau chóng đâm mạnh về phía đan điền của Diệp Viễn.
“Đừng!”
Tô Yên Nhiên trong trập pháp nhìn thấy hành động của Tiêu Minh, lại kêu thét lên.
Đám người Phùng Tiêu Tiêu Lâm Vãn Tình càng muốn xông ra lần nữa.
Nhưng lại lần nữa bị chị Thanh và Kiếm Vô Nhai ngăn lại.
“Yên tâm, cậu Diệp sẽ không chết đâu!”, chị Thanh rất kiên định nói.
Lúc rất cả mọi người trên quảng trường nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lóe lên các loại biểu cảm như vẻ đáng tiếc, hoặc không nỡ, hoặc chế nhạo, hoặc không thể đợi được.
Bên ngoài đại trận.
Lúc này trường thương của Tiêu Minh đâm mạnh xuống, chỉ là khi đầu mũi đao đâm đến đan điền của Diệp Viễn.
Bóng hình Diệp Viễn dưới đất đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
“Ừm?”
Nhìn thấy Diệp Viễn đột ngột biến mất, khiến Tiêu Minh ngẩn người.
“Có chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người trong đại trận đang dõi theo nhất cử nhất động của Tiêu Minh cũng đều ngẩn người.
“Ha ha, muốn chiến với tao một trận? Tao cho mày cơ hội!”
Đúng lúc Tiêu Minh và tất cả mọi người còn đang sững sờ.
Trên hư không vang lên giọng nói của Diệp Viễn.
Tất cả mọi người vội ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Viễn dẫm chân lên phi kiếm, ngạo nhiên đứng trên hư không.
Phía sau anh có một thanh kiếm khổng lồ dựng đứng.
Cuồng phong thổi cho áo của Diệp Viễn bay phấp phới, lúc này, Diệp Viễn thực sự giống như tiên nhân, giống như kiếm tiên vô địch giáng xuống nhân gian, khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ xuống bái lạy.
Lúc này sắc mặt Diệp Viễn trắng tinh, khí thế vững vàng, đâu có chút hiện tượng bị thương.
Thực ra, vừa nãy mọi người nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị hai cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên đập bay, đều là ảo ảnh mà Diệp Viễn bảo vị tiền bối dưới quán bar của chị Thanh tạo ra giúp anh,
Lúc đó khi hai cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên giải phong ấn bản thân, anh liền độn thổ biến mất trước một bước.
Sở dĩ anh làm như vậy, đương nhiên mục đích là để dẫn dụ Tiêu Minh và cao nhân của nhà họ Tiêu ra ngoài.
Sau khi ông lão dẫn đầu của Thế Ngoại Đào Nguyên bị địa quy tắc tiêu diệt, anh đã cảm nhận được, có một cao thủ siêu cấp cảu thánh địa nhà họ Tiêu xuất hiện ở khu nhà cổ của nhà họ Tiêu.
Vốn dĩ với kiếm pháp của anh, có thể trực tiếp phá vỡ đại nhận của nhà họ Tiêu, đi vào và chiến một trận với cao thủ siêu cấp của nhà họ Tiêu.
Nhưng vì lo sợ cao thủ siêu cấp đó sẽ ra tay với đám người Tô Yên Nhiên trong trận pháp.
Vì vậy anh tạm thời quyết định giả bị thương, dẫn dị người này ra.
Còn về dẫn dụ Tiêu Minh ra, hoàn toàn là để người của nhà họ Tiêu thấy, Tiêu Minh mà họ luôn thấy tài giỏi lợi hại, ở trước mặt mình, rốt cuộc thê thảm đến mức nào.
Trước mặt tất cả người nhà họ Tiêu, hoàn toàn tiêu diệt Tiêu Minh.
“Oa!” một tiếng.
Khi Tô Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Viễn lành lặn đứng trên hư không, cô hoàn toàn không nhịn đươc, liền òa khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!