"Ngự kiếm phi hành?"
"Anh ta là thần tiên à?"
Lúc nhìn thấy tay áo Diệp Viễn bay bay, ngang tàng đứng trên một thanh kiếm bay tản ra khí thế khủng bố.
Tất cả mọi người tại chỗ đều khiếp sợ nhìn lên.
"Diệp Viễn..."
Được Hiên Viên Hoành bảo vệ ở trung tâm, lúc nhìn thấy Diệp Viễn ngự kiếm bay đến như một vị Tiên Nhân, nước mắt của Tô Yên Nhiên không nhịn được mà tràn ra khỏi hốc mắt.
Diệp Viễn tất nhiên cũng chú ý tới Tô Yên Nhiên, anh thấy dường như thân thể Tô Yên Nhiên gầy yếu và tiều tụy hơn trước đó khá nhiều.
Diệp Viễn cảm giác trái tim mình như bị người khác hung hăng nắm chặt, đau đớn vô cùng.
Cho tới nay, Diệp Viễn vẫn luôn cho rằng giữa anh và Tô Yên Nhiên không có gì cả.
Mà lần này anh tới Thủ đô chỉ vì để trả thù nhà họ Tiêu, tiện thể đón Tô Yên Nhiên.
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt trông thấy Tô Yên Nhiên, anh biết, anh sai rồi.
Thật ra trong lòng anh luôn có sự tồn tại của Tô Yên Nhiên.
Đặc biệt là hiện tại, thấy Tô Yên Nhiên nước mắt giàn giụa, trong lòng anh lại càng trở nên khó chịu và tự trách, càng thêm hối hận không ngừng.
Hối hận anh đã chẳng quan tâm đến Tô Yên Nhiên trong khoảng thời gian lâu như vậy.
Tự trách anh vì sao không tấn công nhà họ Tiêu sớm hơn, đón Tô Yên Nhiên trở lại.
Nhưng anh không làm thế, vậy nên khiến cô gái vốn có tính cách sáng sủa, mềm mại hoạt bát rơi vào tiều tụy, u buồn.
Cảm giác này khiến trái tim Diệp Viễn càng thêm nhói đau.
"Anh xin lỗi, Yên Nhiên, đều là lỗi của anh, là anh đến muộn, làm em chịu khổ!"
Nghe thấy lời nói dịu dàng vô cùng này của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên liên tục lắc đầu. Cô muốn nói gì đó, nhưng bởi vì kích động, bởi vì kinh ngạc, bởi vì mừng rỡ...
Giờ phút này, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng cô.
Khiến một câu cô cũng không nói nên lời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao người này lại quen biết với vị hôn thê của Tiêu Thiên Minh?"
"Xem ra, quan hệ giữa hai người này hình như không hề tầm thường?"
Lúc này, võ giả quanh đó vô cùng nghi hoặc.
Giờ phút này, trông thấy dáng vẻ của Tô Yên Nhiên, nghe thấy tiếng nghị luận ầm ĩ của mọi người trên quảng trường, sắc mặt của Tiêu Thiên Minh vẫn bình tĩnh lạ thường.
Những người khác của nhà họ Tiêu, ngoại trừ Tiêu Thiến Thiến, đều vô cùng bĩnh tĩnh, không hề có vẻ gì là phẫn nộ.
Tương phản, giờ phút này trên mặt bọn họ lóe lên vẻ sung sướng nồng đậm và một tia không kịp chờ đợi.
Tiêu Kình nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ha ha, Diệp Diệt Tiêu, cuối cùng cũng chờ được cậu!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu không dám tới chứ!"
Tiêu Kình vừa dứt lời.
"Hóa ra anh ta chính là Diệp Diệt Tiêu? Thằng khốn này có lá gan lớn thật, vẫn còn dám đến đây à?"
"Ngu xuẩn!"
"Tôi muốn xem hôm nay anh ta chết như thế nào!"
Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Tiêu Kình, ai ai cũng khiếp sợ.
Đương nhiên, bọn họ không khiếp sợ vì biết Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, mà khiếp sợ vì Diệp Viễn thật sự dám đến nhà họ Tiêu vào hôm nay.
Đương nhiên, càng nhiều người nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt như xem thằng ngu xuẩn.
"Tạch tạch tạch..."
Lúc này, bên ngoài vòng bảo hộ to lớn kia, vô số người áo đen toàn thân tản ra khí tràng hùng mạnh xông lên không trung, bao vây lấy Diệp Viễn.
Đối diện với sự bao quanh của mấy võ giả, Diệp Viễn chỉ cười lạnh.
"Nhà họ Tiêu, hiện tại tôi cho các người một cơ hội, mở cái trận pháp giẻ rách này, đưa tất cả mọi người ra ngoài".
"Tôi có thể để cho tất cả mọi người của nhà họ Tiêu chết đi một cách có thể diện, bằng không thì, tôi sẽ khiến nhà họ Tiêu các người đời đời không được siêu sinh!"
"Hít hà!"
Nghe thấy lời này của Diệp Viễn, mọi người ai ai cũng nhịn không được mà hít sâu một hơi. Bọn họ đều cảm thấy anh nói quá mức khoa trương.
Nhà họ Tiêu là tồn tại như thế nào chứ? Đây chính là gia tộc siêu cấp đã truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu đến mức người thường không thể tưởng tượng được.
Đối phó với gia tộc siêu cấp như này, dù có cộng lại toàn bộ võ giả của nước Hoa Hạ, cũng không nhất định có thể rung chuyển nhà họ Tiêu.
Huống chi Diệp Viễn chỉ có vẻn vẹn một người mà thôi.
Dù Diệp Viễn có thật là Diệp Diệt Tiêu, dù anh có thiên phú yêu nghiệt, nhưng đối diện với nhà họ Tiêu, anh vẫn chẳng hề đáng chú ý.
"Xem ra Diệp Diệt Tiêu này đầu óc có vấn đề, lại dám nói ẩu nói tả như vậy với nhà họ Tiêu!", có người khinh bỉ nói.
"Giờ ông mới biết à, từ hồi trước mà anh ta nói muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu ở trên mạng, nghênh chiến tất cả võ giả, tôi đã biết đầu óc anh ta có vấn đề rồi".
"Chính xác, người mà đầu óc bình thường thì có ai dám nói ra lời này với nhà họ Tiêu, nhất định là chán sống rồi!"
"Lần này có trò hay xem rồi!"
"Haha, đúng không, ngược lại tôi muốn xem xem cậu diệt nhà họ Tiêu tôi thế nào!"
Tiêu Kình đứng im trên võ đài bỏ hoang, lạnh lùng cười nói.
Vừa mới nói xong, những người áo đen bao vây quanh người Diệp Viễn liền cấp tốc ra tay.
Đối mặt với sự tấn công của một đám kẻ mạnh nhà họ Tiêu đạt đến cảnh giới Bán Vương, Diệp Viễn vẫn nhẹ nhàng đứng tại chỗ, lạnh lùng cười nói.
"Hừ, muốn dựa vào đám rác rưởi này giết chết tôi sao?"
"Ầm ầm vang..."
Trong nháy mắt Diệp Viễn vừa nói dứt lời, mấy kẻ mạnh cảnh giới Bán Vương kia tung ra những chiêu thức mạnh mẽ đủ để chặt ngang con sông, tới tấp rơi xuống người Diệp Viễn.
Nhưng tất cả đều không tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Diệp Viễn, thậm chí đến quần áo của anh cũng không hề rách.
"Sao hả, chỉ có sức lực đến thế thôi à? Đến gãi ngứa cho tôi sao?"
Diệp Viễn khinh thường cười một tiếng.
"Ngự kiếm phi hành?"
"Anh ta là thần tiên à?"
Lúc nhìn thấy tay áo Diệp Viễn bay bay, ngang tàng đứng trên một thanh kiếm bay tản ra khí thế khủng bố.
Tất cả mọi người tại chỗ đều khiếp sợ nhìn lên.
"Diệp Viễn..."
Được Hiên Viên Hoành bảo vệ ở trung tâm, lúc nhìn thấy Diệp Viễn ngự kiếm bay đến như một vị Tiên Nhân, nước mắt của Tô Yên Nhiên không nhịn được mà tràn ra khỏi hốc mắt.
Diệp Viễn tất nhiên cũng chú ý tới Tô Yên Nhiên, anh thấy dường như thân thể Tô Yên Nhiên gầy yếu và tiều tụy hơn trước đó khá nhiều.
Diệp Viễn cảm giác trái tim mình như bị người khác hung hăng nắm chặt, đau đớn vô cùng.
Cho tới nay, Diệp Viễn vẫn luôn cho rằng giữa anh và Tô Yên Nhiên không có gì cả.
Mà lần này anh tới Thủ đô chỉ vì để trả thù nhà họ Tiêu, tiện thể đón Tô Yên Nhiên.
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt trông thấy Tô Yên Nhiên, anh biết, anh sai rồi.
Thật ra trong lòng anh luôn có sự tồn tại của Tô Yên Nhiên.
Đặc biệt là hiện tại, thấy Tô Yên Nhiên nước mắt giàn giụa, trong lòng anh lại càng trở nên khó chịu và tự trách, càng thêm hối hận không ngừng.
Hối hận anh đã chẳng quan tâm đến Tô Yên Nhiên trong khoảng thời gian lâu như vậy.
Tự trách anh vì sao không tấn công nhà họ Tiêu sớm hơn, đón Tô Yên Nhiên trở lại.
Nhưng anh không làm thế, vậy nên khiến cô gái vốn có tính cách sáng sủa, mềm mại hoạt bát rơi vào tiều tụy, u buồn.
Cảm giác này khiến trái tim Diệp Viễn càng thêm nhói đau.
"Anh xin lỗi, Yên Nhiên, đều là lỗi của anh, là anh đến muộn, làm em chịu khổ!"
Nghe thấy lời nói dịu dàng vô cùng này của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên liên tục lắc đầu. Cô muốn nói gì đó, nhưng bởi vì kích động, bởi vì kinh ngạc, bởi vì mừng rỡ...
Giờ phút này, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng cô.
Khiến một câu cô cũng không nói nên lời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao người này lại quen biết với vị hôn thê của Tiêu Thiên Minh?"
"Xem ra, quan hệ giữa hai người này hình như không hề tầm thường?"
Lúc này, võ giả quanh đó vô cùng nghi hoặc.
Giờ phút này, trông thấy dáng vẻ của Tô Yên Nhiên, nghe thấy tiếng nghị luận ầm ĩ của mọi người trên quảng trường, sắc mặt của Tiêu Thiên Minh vẫn bình tĩnh lạ thường.
Những người khác của nhà họ Tiêu, ngoại trừ Tiêu Thiến Thiến, đều vô cùng bĩnh tĩnh, không hề có vẻ gì là phẫn nộ.
Tương phản, giờ phút này trên mặt bọn họ lóe lên vẻ sung sướng nồng đậm và một tia không kịp chờ đợi.
Tiêu Kình nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ha ha, Diệp Diệt Tiêu, cuối cùng cũng chờ được cậu!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu không dám tới chứ!"
Tiêu Kình vừa dứt lời.
"Hóa ra anh ta chính là Diệp Diệt Tiêu? Thằng khốn này có lá gan lớn thật, vẫn còn dám đến đây à?"
"Ngu xuẩn!"
"Tôi muốn xem hôm nay anh ta chết như thế nào!"
Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Tiêu Kình, ai ai cũng khiếp sợ.
Đương nhiên, bọn họ không khiếp sợ vì biết Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, mà khiếp sợ vì Diệp Viễn thật sự dám đến nhà họ Tiêu vào hôm nay.
Đương nhiên, càng nhiều người nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt như xem thằng ngu xuẩn.
"Tạch tạch tạch..."
Lúc này, bên ngoài vòng bảo hộ to lớn kia, vô số người áo đen toàn thân tản ra khí tràng hùng mạnh xông lên không trung, bao vây lấy Diệp Viễn.
Đối diện với sự bao quanh của mấy võ giả, Diệp Viễn chỉ cười lạnh.
"Nhà họ Tiêu, hiện tại tôi cho các người một cơ hội, mở cái trận pháp giẻ rách này, đưa tất cả mọi người ra ngoài".
"Tôi có thể để cho tất cả mọi người của nhà họ Tiêu chết đi một cách có thể diện, bằng không thì, tôi sẽ khiến nhà họ Tiêu các người đời đời không được siêu sinh!"
"Hít hà!"
Nghe thấy lời này của Diệp Viễn, mọi người ai ai cũng nhịn không được mà hít sâu một hơi. Bọn họ đều cảm thấy anh nói quá mức khoa trương.
Nhà họ Tiêu là tồn tại như thế nào chứ? Đây chính là gia tộc siêu cấp đã truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu đến mức người thường không thể tưởng tượng được.
Đối phó với gia tộc siêu cấp như này, dù có cộng lại toàn bộ võ giả của nước Hoa Hạ, cũng không nhất định có thể rung chuyển nhà họ Tiêu.
Huống chi Diệp Viễn chỉ có vẻn vẹn một người mà thôi.
Dù Diệp Viễn có thật là Diệp Diệt Tiêu, dù anh có thiên phú yêu nghiệt, nhưng đối diện với nhà họ Tiêu, anh vẫn chẳng hề đáng chú ý.
"Xem ra Diệp Diệt Tiêu này đầu óc có vấn đề, lại dám nói ẩu nói tả như vậy với nhà họ Tiêu!", có người khinh bỉ nói.
"Giờ ông mới biết à, từ hồi trước mà anh ta nói muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu ở trên mạng, nghênh chiến tất cả võ giả, tôi đã biết đầu óc anh ta có vấn đề rồi".
"Chính xác, người mà đầu óc bình thường thì có ai dám nói ra lời này với nhà họ Tiêu, nhất định là chán sống rồi!"
"Lần này có trò hay xem rồi!"
"Haha, đúng không, ngược lại tôi muốn xem xem cậu diệt nhà họ Tiêu tôi thế nào!"
Tiêu Kình đứng im trên võ đài bỏ hoang, lạnh lùng cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!