Lão tiền bối không nói gì nữa khiến Diệp Viễn dâng lên cảm giác phiền muộn.
Có điều, lão tiền bối nói cái hộp này và bình ngọc sẽ cứu anh một mạng khi anh gặp phải kiếp nạn.
Bởi vậy, anh cất kỹ hai món đồ này.
Ngay sau đó, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Chu lão tam bên cạnh.
"Hồi trước ông đi theo người nào học được tà thuật kia của nước Uy?"
Đối với người nước Uy, Diệp Viễn luôn luôn hận thấu xương.
Mặc dù đã tha thứ Chu lão tam tu tập tà thuật.
Nhưng anh không muốn buông tha cho người giật dây dạy Chu lão tam tà thuật.
"Là một sinh viên tên là Lưu Hạo Nhĩ ở Thủ đô dạy tôi!"
Chu lão tam lập tức kể lại chuyện sau khi bị hai vị sư phụ của Ngụy Lăng phế đi.
Hóa ra, năm đó, sau khi Chu lão tam bị phế, ông ta lưu lạc thành một tên ăn mày.
Cuối cùng đi đến Thủ đô.
Lúc ông ta ăn xin tại cửa một quán bar tại Thủ đô, ông ta bị người ta ức hiếp, cuối cùng là Lưu Hạo Nhĩ đang là sinh viên đại học tại Thủ đô giải vây cho ông ta.
Đồng thời, Lưu Hạo Nhĩ này còn dẫn ông ta đi đến một trang viên bên ngoài Thủ đô.
Ở trong trang viên này, Chu lão tam còn gặp được rất nhiều tên ăn mày không nhà để về, lưu lạc đầu đường xó chợ như ông ta, cùng với một vài người dường như thần kinh có chút vấn đề.
Sau khi Lưu Hạo Nhĩ mang Chu lão tam đi vào trang viên kia, gã ta sắp xếp cho Chu lão tam vào một phòng, để ông ta yên tâm nghỉ ngơi chữa thương tại nơi này.
Đồng thời ngày ngày ăn sung mặc sướng, còn có gái xinh hầu hạ.
Ước chừng hơn một tháng sau, vết thương trên người Chu lão tam khỏi hoàn toàn.
Lúc này, Lưu Hạo Nhĩ mới dẫn theo một bác sĩ tâm lý đến tìm Chu lão tam.
Sau khi trò chuyện một hồi với bác sĩ tâm lý kia, thù hận trong lòng Chu lão tam bị phóng đại vô số lần.
Mà đúng lúc này, Lưu Hạo Nhĩ kia chủ động nói ra có thể giúp Chu lão tam tu luyện lại từ đầu, đồng thời còn muốn trợ giúp Chu lão tam báo thù.
Lúc ấy, Chu lão tam bị thù hận vô tận che mắt, không hề nghĩ ngơi liền đồng ý.
Cứ như vậy, Lưu Hạo Nhĩ kia dạy Chu lão tam tà thuật.
Trải qua một phen tu luyện, thực lực của ông ta không chỉ khôi phục mà còn tăng lên rất nhiều.
Thế là, ông ta muốn đi tìm hai vị sư phụ của Ngụy Lăng để báo thù, đợi sau khi giết chết hai sư phụ của Ngụy Lăng, ông ta chuẩn bị xây dựng lại Quỷ Môn.
Đúng lúc ấy, Lưu Hạo Nhĩ lần nữa tìm đến ông ta, đồng thời chủ động nói cho ông ta chuyện về Ngụy Lăng.
Bởi vậy, Chu lão tam mới tìm được Ngụy Lăng, ép Ngụy Lăng gọi hai vị sư phụ của anh ta đến.
Kết quả liền gặp phải Diệp Viễn.
"Hóa ra đều là tên khốn khiếp kia giở trò quỷ!"
Nghe xong lời Chu lão tam nói, khuôn mặt Ngụy Lăng lóe lên một tia sát ý.
"Cậu biết người kia?", Diệp Viễn hỏi.
Ngụy Lăng trả lời: "Anh ta là một sinh viên của trường chúng tôi, thật ra anh ta vốn không tên là Lưu Hạo Nhĩ, mà gọi là Trung Thôn Hạo Nhị!"
"Lúc tôi vừa mới lên đại học, tôi đã cảm thấy hình như người này có vấn đề. Mặt ngoài anh ta thoạt nhìn như là một công tử nhà giàu phong độ nhẹ nhàng, đồng thời có lòng nhân ái vô cùng giàu có, thường xuyên thích trợ giúp các bạn học có gia cảnh khó khăn trong trường học, hoặc bạn học mồ côi và gia đình đơn thân!"
"Mà ngoài trường, anh lại càng thích trợ giúp những tên ăn mày lưu lạc đầu đường, cùng với những người vô gia cư, hoặc những người mắc bệnh nan y!"
"Mới đầu, tôi không hề để ý đến việc này. Nhưng về sau, tôi nhận ra tất cả những bạn học từng được anh ta trợ giúp đều lấy đủ các loại lý do rời khỏi trường học, không biết tung tích!"
"Mà lúc ấy tôi vẫn không quan tâm đến chuyện này. Đến tận mấy ngày gần đây, có vẻ như bạn gái của tôi cũng bị thằng khốn nạn kia đầu độc, sau khi đề nghị chia tay với tôi, bạn gái tôi hoàn toàn biến mất không còn thấy tăm hơi!"
"Tôi biết chắc chắn là thằng khốn khiếp kia giở trò quỷ, thế là tôi âm thầm điều tra tên khốn đó. Kết quả điều tra xong tôi mới phát hiện, thằng đốn mạt đó hoàn toàn không phải là người nước Hoa Hạ, là một người nước Uy, từ khi sinh ra đã đi theo chú của anh ta sống tại Hoa Hạ".
"Chú anh ta làm kinh doanh xuất nhập khẩu, nhưng căn cứ những gì tôi điều tra, việc kinh doanh của chú anh ta chỉ là ngụy trang, thực ra ông ta buôn bán ma túy, buôn bán người. Hầu hết những bạn học rời trường học trước đó đều bị chú anh ta đưa đến nước Uy!"
"Bởi vì lo lắng bạn gái của tôi cũng sẽ bị đưa đi, nên hai ngày trước tôi đã lặng lẽ theo dõi tên này, đi đến một chỗ trang viên bên ngoài Thủ đô".
"Chỉ là thực lực của tôi thấp, vừa mới đi theo tới trang viên kia đã bị cao thủ trong trang viên phát hiện".
"Cũng may tôi đã nhanh chóng thoát khỏi trang viên kia, mà những người kia dường như rất kiêng kỵ điều gì đó, bọn họ không đuổi theo tôi".
"Hôm qua, tôi nói chuyện này cho bố mẹ tôi biết. Mà lúc bố mẹ tôi đang chuẩn bị đi cùng tôi đến trang viên đó một lần nữa để thăm dò một phen!"
"Kết quả Chu tiền bối lại đột nhiên xuất hiện!"
Nghe một hồi Ngụy Lăng nói chuyện, tất cả mọi người đều biết hết thảy đều là Trung Thôn Hạo Nhị kia giở trò quỷ.
"Không sai, là anh ta tìm đến tôi trước, đồng thời nói cho tôi biết tất cả về cậu, lúc ấy tôi mới đến tìm cậu!"
Đến nước này, Chu lão tam không nhịn được mà hung hăng cho mình một cái bạt tai thật mạnh.
"Đều tại tôi bị tên khốn khiếp kia đầu độc, suýt chút nữa giết hết cả bố mẹ và cháu Lăng!"
Ngụy Lăng vội vàng nói: "Chú Chu, ông đừng nên tự trách như thế, tất cả đều bởi vì tên khốn nạn đáng chết kia!"
Ngụy Lăng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
"Diệp tiên sinh, cầu xin ngài hãy ra tay cứu những người vô tội kia, xin hãy cứu bạn gái của tôi!"
Diệp Viễn tiện tay đỡ Ngụy Lăng dậy: "Yên tâm, không kẻ nào trong những người này sẽ sống nổi!"
Lão tiền bối không nói gì nữa khiến Diệp Viễn dâng lên cảm giác phiền muộn.
Có điều, lão tiền bối nói cái hộp này và bình ngọc sẽ cứu anh một mạng khi anh gặp phải kiếp nạn.
Bởi vậy, anh cất kỹ hai món đồ này.
Ngay sau đó, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Chu lão tam bên cạnh.
"Hồi trước ông đi theo người nào học được tà thuật kia của nước Uy?"
Đối với người nước Uy, Diệp Viễn luôn luôn hận thấu xương.
Mặc dù đã tha thứ Chu lão tam tu tập tà thuật.
Nhưng anh không muốn buông tha cho người giật dây dạy Chu lão tam tà thuật.
"Là một sinh viên tên là Lưu Hạo Nhĩ ở Thủ đô dạy tôi!"
Chu lão tam lập tức kể lại chuyện sau khi bị hai vị sư phụ của Ngụy Lăng phế đi.
Hóa ra, năm đó, sau khi Chu lão tam bị phế, ông ta lưu lạc thành một tên ăn mày.
Cuối cùng đi đến Thủ đô.
Lúc ông ta ăn xin tại cửa một quán bar tại Thủ đô, ông ta bị người ta ức hiếp, cuối cùng là Lưu Hạo Nhĩ đang là sinh viên đại học tại Thủ đô giải vây cho ông ta.
Đồng thời, Lưu Hạo Nhĩ này còn dẫn ông ta đi đến một trang viên bên ngoài Thủ đô.
Ở trong trang viên này, Chu lão tam còn gặp được rất nhiều tên ăn mày không nhà để về, lưu lạc đầu đường xó chợ như ông ta, cùng với một vài người dường như thần kinh có chút vấn đề.
Sau khi Lưu Hạo Nhĩ mang Chu lão tam đi vào trang viên kia, gã ta sắp xếp cho Chu lão tam vào một phòng, để ông ta yên tâm nghỉ ngơi chữa thương tại nơi này.
Đồng thời ngày ngày ăn sung mặc sướng, còn có gái xinh hầu hạ.
Ước chừng hơn một tháng sau, vết thương trên người Chu lão tam khỏi hoàn toàn.
Lúc này, Lưu Hạo Nhĩ mới dẫn theo một bác sĩ tâm lý đến tìm Chu lão tam.
Sau khi trò chuyện một hồi với bác sĩ tâm lý kia, thù hận trong lòng Chu lão tam bị phóng đại vô số lần.
Mà đúng lúc này, Lưu Hạo Nhĩ kia chủ động nói ra có thể giúp Chu lão tam tu luyện lại từ đầu, đồng thời còn muốn trợ giúp Chu lão tam báo thù.
Lúc ấy, Chu lão tam bị thù hận vô tận che mắt, không hề nghĩ ngơi liền đồng ý.
Cứ như vậy, Lưu Hạo Nhĩ kia dạy Chu lão tam tà thuật.
Trải qua một phen tu luyện, thực lực của ông ta không chỉ khôi phục mà còn tăng lên rất nhiều.
Thế là, ông ta muốn đi tìm hai vị sư phụ của Ngụy Lăng để báo thù, đợi sau khi giết chết hai sư phụ của Ngụy Lăng, ông ta chuẩn bị xây dựng lại Quỷ Môn.
Đúng lúc ấy, Lưu Hạo Nhĩ lần nữa tìm đến ông ta, đồng thời chủ động nói cho ông ta chuyện về Ngụy Lăng.
Bởi vậy, Chu lão tam mới tìm được Ngụy Lăng, ép Ngụy Lăng gọi hai vị sư phụ của anh ta đến.
Kết quả liền gặp phải Diệp Viễn.
"Hóa ra đều là tên khốn khiếp kia giở trò quỷ!"
Nghe xong lời Chu lão tam nói, khuôn mặt Ngụy Lăng lóe lên một tia sát ý.
"Cậu biết người kia?", Diệp Viễn hỏi.
Ngụy Lăng trả lời: "Anh ta là một sinh viên của trường chúng tôi, thật ra anh ta vốn không tên là Lưu Hạo Nhĩ, mà gọi là Trung Thôn Hạo Nhị!"
"Lúc tôi vừa mới lên đại học, tôi đã cảm thấy hình như người này có vấn đề. Mặt ngoài anh ta thoạt nhìn như là một công tử nhà giàu phong độ nhẹ nhàng, đồng thời có lòng nhân ái vô cùng giàu có, thường xuyên thích trợ giúp các bạn học có gia cảnh khó khăn trong trường học, hoặc bạn học mồ côi và gia đình đơn thân!"
"Mà ngoài trường, anh lại càng thích trợ giúp những tên ăn mày lưu lạc đầu đường, cùng với những người vô gia cư, hoặc những người mắc bệnh nan y!"
"Mới đầu, tôi không hề để ý đến việc này. Nhưng về sau, tôi nhận ra tất cả những bạn học từng được anh ta trợ giúp đều lấy đủ các loại lý do rời khỏi trường học, không biết tung tích!"
"Mà lúc ấy tôi vẫn không quan tâm đến chuyện này. Đến tận mấy ngày gần đây, có vẻ như bạn gái của tôi cũng bị thằng khốn nạn kia đầu độc, sau khi đề nghị chia tay với tôi, bạn gái tôi hoàn toàn biến mất không còn thấy tăm hơi!"
"Tôi biết chắc chắn là thằng khốn khiếp kia giở trò quỷ, thế là tôi âm thầm điều tra tên khốn đó. Kết quả điều tra xong tôi mới phát hiện, thằng đốn mạt đó hoàn toàn không phải là người nước Hoa Hạ, là một người nước Uy, từ khi sinh ra đã đi theo chú của anh ta sống tại Hoa Hạ".
"Chú anh ta làm kinh doanh xuất nhập khẩu, nhưng căn cứ những gì tôi điều tra, việc kinh doanh của chú anh ta chỉ là ngụy trang, thực ra ông ta buôn bán ma túy, buôn bán người. Hầu hết những bạn học rời trường học trước đó đều bị chú anh ta đưa đến nước Uy!"
"Bởi vì lo lắng bạn gái của tôi cũng sẽ bị đưa đi, nên hai ngày trước tôi đã lặng lẽ theo dõi tên này, đi đến một chỗ trang viên bên ngoài Thủ đô".
"Chỉ là thực lực của tôi thấp, vừa mới đi theo tới trang viên kia đã bị cao thủ trong trang viên phát hiện".
"Cũng may tôi đã nhanh chóng thoát khỏi trang viên kia, mà những người kia dường như rất kiêng kỵ điều gì đó, bọn họ không đuổi theo tôi".
"Hôm qua, tôi nói chuyện này cho bố mẹ tôi biết. Mà lúc bố mẹ tôi đang chuẩn bị đi cùng tôi đến trang viên đó một lần nữa để thăm dò một phen!"
"Kết quả Chu tiền bối lại đột nhiên xuất hiện!"