Nhìn thấy Dương Phàm đi lên lầu, Chung Gia Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn hai mươi người vội vàng đi tới vây quanh Cao Đại Cường.
Cao Đại Cường hơi xấu hổ, bắt đầu để mọi người quét mã.
“Làm phiền mọi người rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
Ngược lại, trong thâm tâm của những người này lại rất biết ơn Cao Đại Cường, nếu không phải nhờ anh ta lấy chương trình này ra kịp thời làm dịu bầu không khí thì bọn họ không biết mình sẽ có kết cục thế nào nữa.
Sau hai mươi phút, mọi người lần lượt rời đi, Cao Đại Cường mang theo vẻ mặt tức giận, hùng hùng hổ hổ đi lên lầu.
Vốn dĩ chỉ còn mấy vết dao nữa là mọi việc hoàn thành, Cao Đại Cường có thể thu về tiền vàng nhưng bây giờ anh ta chỉ đành từ bỏ.
Một người phục vụ đưa Cao Đại Cường đến gian phòng chỗ nhóm người Dương Phàm đang ở.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Cao Đại Cường, mọi người không nhịn được cười.
“Cậu nằm đó ba năm rồi nên thông tin quá lạc hậu, bây giờ ai còn chém đao trên Pinxixi nữa.” Dương Phàm cười nói.
Cao Đại Cường cũng không phản bác, anh ta đã học được một bài học rồi.
Anh ta lấy tấm chi phiếu một trăm triệu ra đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm nói: “Đây là số tiền mà bọn họ bồi thường cho cậu, cậu đưa tôi làm gì?”
“Cậu tự giữ lấy đi, tôi không có hứng thú với tiền bạc”
Dương Phàm biết Cao Đại Cường vừa mới hồi phục sức khoẻ, mấy năm qua cuộc sống của hai mẹ con cũng không dê dàng gì, vì thế giúp đỡ cũng là chuyện nên làm.
Dù sao thì thật sự hắn không thiếu tiền.
Cao Đại Cường cũng không kiên trì nữa, anh ta mỉm cười nói cảm ơn rồi nhét tấm chi phiếu vào túi quần và ngồi xuống.
Đương nhiên anh ta biết Dương Phàm đang giúp mình. Nếu không có Dương Phàm, đám người lúc nãy sao có thể chủ động bồi thường cho anh ta, mà còn bồi thường đến một
trăm triệu.
Lúc này, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mấy người vừa ăn vừa ôn lại những chuyện lúc nhỏ.
Trong thời gian này, Trương Nguyệt Anh liên tục nói cảm ơn Dương Phàm, bà ấy còn bảo Cao Đại Cường phải cố gắng làm việc chăm chỉ, không được làm Dương Phàm mất mặt.
Một lúc sau, Cao Đại Cường đứng dậy đỉ vệ sinh.
Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta nghĩ đến cuộc gặp gỡ kỳ diệu trong mấy ngày qua, trong lòng cảm thấy vui vẻ vừa, đi vừa hát ngâm nga.
Lúc này, ở phía đối diện có một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau đi đến.
“Đại Cường? ôi, anh khỏi bệnh rồi sao?” Người phụ nữ nhìn thấy Đại Cường thì kinh ngạc kêu lên.
Cao Đại Cường đang bận suy nghĩ những chuyện khác nên khi nghe thấy có người gọi tên mình, anh ta giật mình định thần lại.
Người phụ nữ kia trang điểm đậm, trên người có mùi nước hoa rất nồng, mái tóc uốn gợn sóng và mặc chiếc váy bó sát người.
Dưới sự mơn trớn của người đàn ông mà phần váy ngắn ngủn bên hông cứ lên xuống khiến khu vườn bí mật thoắt ẩn thoắt hiện.
“Thiệu Hiểu Liên?” Cao Đại Cường nhận ra người phụ nữ này, Thiệu Hiểu Liên chính là bạn gái cũ của anh ta.
Lần đầu tiên anh ta đưa cô ta về nhà, Thiệu Hiểu Liên đã xoi mói gia đình anh ta đủ kiểu.
Sau này, Cao Đại Cường lại phát bệnh cho nên Thiệu Hiểu Liên cũng chia tay anh ta. Cao Đại Cường cũng không trách cô ta được vì thời điểm đó bệnh của anh ta không có khả năng chữa khỏi.