Những người này rất tự tin, không thèm bắt giữ con tin mà dám tới uy hiếp Dương Phàm.
Dương Phàm phớt lờ mọi người, đỉ thẳng đến chỗ nhóm người Đường Ngữ Yên và hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Nghe vậy, Từ Khôn trực tiếp chế giễu: “Anh nên lo lắng cho bản thân mình đi.”
Vương Na lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: “Anh tới một mình à?”
Dương Phàm khẽ mỉm cười mà không trả lời.
Đường Ngữ Yên cũng lo lắng nói: “Bọn họ chắc là người của tông môn nào đó, anh không nên tới đây.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Ha ha, xin lỗi tôi nói thẳng, những người ở đây đều là rác rưởi”
Nghe vậy, bảy người vốn đang ngồi ở đó nhàn nhã thì lập tức giận dữ, tất cả đều đứng dậy tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm.
Đã lâu lắm rồi mới thấy có người ngông cuồng như thế, còn dám nói bọn họ là rác rưởi.
Về tính tổn thương thì không lớn lắm nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.
Từ Khôn giễu cợt, nói với Dương Phàm: “Tôi sợ anh vẫn chưa biết, bảy người này đều được xếp vào Bát Đại Kim Cang của La Hán Đường.”
“Tôi biết anh cũng là võ giả, nhưng tôi e rằng anh chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ cá.
“Tên ngu dốt, chỉ dựa vào một tên phế vật như anh mà đòi đấu với tôi ư?”
Dương Phàm không nói gì mà thẳng tay tát bay hắn ta ra ngoài.
Bịch một tiếng, ban đầu Từ Khôn ban đầu nghĩ rằng mình sẽ thắng nhưng bây giờ lại bị tát bay, đập mạnh vào bức tường phía nam của văn phòng.
Tiếng gãy xương răng rắc vang lên, Từ Khôn bị đụng gãy cổ và chết ngay tại chỗ.
“Ồn ào.” Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn đương nhiên biết bảy người mặc trang phục kỳ lạ này đều là võ giả, trong đó có hai gã đã là nửa bước Ngưng Đan Cảnh, năm người còn lại đều là Luyện Khí Kỳ.
Theo hắn thây, bản chất của nhưng tên này
đều là rác rưởi.
Dương Phàm là Lỉnh Thể trời sinh, cái hắn dùng để tu luyện là linh khí Tiên Thiên, những người tu luyện bằng chân khí này đương nhiên không thể nhìn thấu thực lực của hắn.
Bọn họ không ngờ Dương Phàm lại dám ra tay trước.
Vương Na cũng sửng sốt, ban đầu cô ấy còn tưởng là mình có thể giải quyết vấn dề bằng tiền, nhưng bây giờ Dương Phàm lại thẳng tay đánh chết Từ Khôn, chuyện này xem ra không được rồi.
Người đau khổ nhất chính là Từ Lạc Doanh, ông ta đã phải dùng toàn bộ tài sản của mình mới mời được bảy người này tới đây.
Đây còn là nhờ bình thường ông ta có chút quan hệ với La Hán Đường, nếu không, có tiền cũng không mời được bọn họ.
Vốn dr ông ta cho rằng mình có thể thuận lợi cướp lại công ty của mình, nhưng ông ta không ngờ, mình vừa mới xuất hiện lại thấy Dương Phàm đánh chết con trai của mình.
Ông ta chạy tới ôm thỉ thể con trai, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Phàm:
“Ngày hôm nay, không chỉ mày phải chết
mà những người có mối quan hệ với mày dều phải chết vì hành động của mày.”
Ông ta điên cuồng hét lên và nói với bảy người: “Đại sư, mời ra tay”
Bảy tên Kim Cang của La Hán Đường không ngờ Dương Phàm lại đột ngột ra tay, hành động này khiến sĩ diện của bọn họ không thể nhịn được.
Gã ta lập tức phóng ra khí thế hùng hồn, muốn lấy mạng Dương Phàm.
Đường Ngữ Yên kỉnh hãi hét lên: “Chạy mau, không cần lo cho chúng tôi”
Dưới cái nhìn của cô, cho dù Dương Phàm có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể là đối thủ của bảy người này.
Các cô không thù không oán với những người này, những người này cũng sẽ không gây khó dễ cho các cô.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, khí thế quanh người hắn lập tức bao phủ bảy người trước mặt.
Bảy người chỉ cảm thấy có một luồng khí thế không thể kháng cự đang áp chế bọn họ.