Mở mồm ra là 10 tỷ, bây giờ chủ tịch ngân hàng tới rồi, xem rốt cuộc thằng nhóc này sẽ có kết cục thế nào.
Ngô Đồng Khởi hơi giật mình khỉ nghe đến 10 tỷ.
Trước đó, thị trưởng đã đặc biệt thông báo với ông ta là cho tập đoàn Hồng Hạo vay 10 tỷ.
Đây có phải là hai người đến từ tập đoàn Hồng Hạo không?
Ông ta mỉm cười bước tới, lịch sự hỏi: “Chàng trai trẻ, hai người đến từ tập đoàn Hồng Hạo à?”
Dương Phàm còn chưa kịp trả lời, Hầu
Phân đã lớn tiếng nói: “Chủ tịch Ngô, ông đánh giá quá cao rồi, bọn họ là người nhà họ Tô.1′
Cô ta chỉ vào Dương Phàm nói: “Anh ta là con rể nhà họ Tô, một phế vật.”
Chủ tịch Ngô lạnh lùng quay mặt lại liếc nhìn Hầu Phân, cô ta mới không dám nói gì thêm.
Không aỉ lại trực tiếp đến ngân hàng vay 10 tỷ, nếu có thì chắc là người mà thị trưởng Tề đã thông báo lúc nãy.
Thị trưởng đã đích thân sắp xếp, bảo ông ta phải tiếp đãi chu đáo, chắc là người này có lai lịch không tầm thường.
Nếu đắc tội người này, sẽ làm trì hoãn kế hoạch đầu tư của thành phố, sự nghiệp chủ tịch ngân hàng của ông ta e là cũng chấm hết.
Dương Phàm nói với Ngô Đồng Khởi: “Chủ tịch Ngô phải không, thị trưởng Tê bảo tôi đến đây tìm ông.”
Hầu Phân chế nhạo: “Hừ, thị trưởng Tê, sao anh không nói anh quen Tổng thống luôn đi?”
Đương nhiên cô ta không biết chuyện thị trưởng Tề đã sắp xếp những gì, vẫn tiếp tục chế giễu Dương Phàm một hồi.
Ngô Đồng Khởi xoay người lại, tát mạnh vào mặt Hầu Phân.
“Cô bị sa thải, thu dọn đồ đạc cút ra ngoài ngay.”
Nghe thấy là thị trưởng Tê sắp xếp, Ngô Đồng Khởi đang định lấy lòng, thế mà Hầu Phân còn muốn đi vào chỗ chết, vẫn tiếp tục đắc tội thêm, sao không bị đánh cho được?
Có thị trưởng bảo lãnh, vụ giao dịch lớn như vậy nhất định phải nắm bắt can thận, dù sao Giang Thành cũng không chỉ có một ngân hàng.
Hầu Phân bị tát vào mặt ở trước mắt mọi người, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn ba người, nói: “Các người chờ đó, đắc tội với tôi, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi ngay.
Chủ tịch Ngô cũng không đề ý tới cô ta, mỉm cười mời Dương Phàm đến văn phòng.
Mọi người trong sảnh lớn đều ngạc nhiên.
“Người ta thật sự đến vay 10 tỷ, hóa ra mình mới là người hạn hẹp.”
Khi đến văn phòng, Chủ tịch Ngô khách sáo hỏi thăm rất ân cần, còn phục vụ trà và nước.
Chỉ sợ làm mất lòng khách hàng lớn trước mặt.
Phải biết rằng, mức kinh doanh hàng năm của ngân hàng bọn họ chỉ ngang với số tiền này, cho nên trân trọng cơ hội tốt thế này là điều đương nhiên.
Ông ta tự mình đăng ký vay cho Dương Phàm, sau đó lại khách sáo mấy câu rồi tiễn hai người về.
Toàn bộ quá trình, Tô Mộng Dao đều không nói gì, cô ấy nghĩ mãi cũng không thể đoán được rốt cuộc thân phận của Dương Phàm là gì.
Đỉ vay 10 tỷ nhân dân tệ mà không cần chuẩn bị bất kỳ tài liệu nào, thế mà dáng vẻ của người ta còn rất tình nguyện.
Sau khi lên xe, không đợi Tô Mộng Dao lên tiếng, Dương Phàm đã nói thẳng: “Chút nữa gửi số tài khoản của em cho anh, để anh báo người ta chuyển cho em 200 triệu.”
Tô Mộng Dao ngồi ở ghế lái nhưng vẫn chưa khởi động xe, cô ấy hỏi Dương Phàm: “Trông anh có vẻ rất thần bí, anh có biết em đã chuẩn bị bao nhiêu tài liệu cho khoản vay 200 triệu không?”
Vừa nói, cô ấy vừa quơ quơ tập tài liệu trong tay trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói: “Cũng không có gì, đều là do bạn bè ở núi Nhị Long giới thiệu cho anh.”