“Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, đừng tưởng cứ cố gắng khoe khoang thì tôi sẽ kính trọng anh.”
“Tòi hy vọng anh thu hồi sự ngây thơ của mình lại đi, mặc dù y thuật của anh rất tốt, nhưng dù sao chúng ta cũng không phải là người cùng một đẳng cấp.”
Dương Phàm mỉm cười, chờ cô ấy nói
xong, hắn thật sự không biết sự tự tin của người phụ nữ này đến từ đâu, cứ luôn cho rằng người khác đêu vây quanh cô ấy, cô là mặt trời hay gì?
Mặt trời cũng không lạnh lùng như thế.
Dương Phàm cười nói: “Trước hết, tôi không biết cô ở trong đội ngũ này, nếu tôi biết, có lẽ tôi vẫn sẽ đến, nhưng… phải thêm tiền”
“Thứ hai, tôi hy vọng cô có thể nhìn nhận lại bản thân mình, vị trí hiện tại của cô là nhờ người khác xin giúp nên mới giành được, chúng ta quả thực không cùng đẳng cấp.”
“Điều quan trọng nhất là tôi không có hứng thú với một người phụ nữ tự tin quá mức như cô, bây giờ thì đi thay quần áo dân sự và chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh đi, Thiếu tướng.”
Nói xong, Dương Phàm trực tiếp rời đỉ, Lý Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung háng giậm chân.
“Anh mới là người tự tin quá mức đấy, đồ kiêu ngạo, anh sẽ phải trả giá rất lớn cho sự khinh địch của mình thôi”
Sau khỉ khảo sát địa hình, Dương Phàm chỉ sắp xếp đơn giản rồi cầm điện thoại di động chơi.
Mãi đến khi trời tối, có mấy hạt mưa lất
phất, hắn mới đến quán bar tại địa điểm đáng nghi.
Đi vào bên trong, một cảnh tượng xa hoa đập vào mắt, Dương Phàm cũng không vội, hắn chỉ gọi một ly bia rồi ngồi một chỗ quan sát.
Quả nhiên bên trong có vài nhân viên phục vụ là người nước ngoài, Dương Phàm chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra thực lực của bọn họ.
Tuy nhiên, điều khiến hắn tò mò chính là, cấp độ cao nhất của những người này cũng chỉ là nửa bước Siêu Phàm Cảnh.
Chẳng lẽ vẫn còn người an núp? Hay là lọ thuốc mới nghiên cứu của bọn họ thật sự mạnh đến mức có thể cưỡng ép nâng cao cảnh giới?
Dương Phàm cũng không vội, hắn chỉ ngồi đó vừa uống rượu vừa âm thầm quan sát.
Thảo nào có người nói: Tôi thà lắc đến khi đổ mồ hôi khắp người còn hơn là nấu một bữa ăn.
Cảnh tượng xa hoa truy lạc, người đẹp nhiều như mây, đúng là một nơi tuyệt vời, ai mà không muốn đến?
Sau khi quan sát một lúc lâu, căn bản xác định chính là năm người này.
Mãi cho đến nửa đêm ngày hôm sau, quán
bar này mới dần dần ít người đi.
Càng lúc càng ít người, quán bar cũng yên tĩnh hơn…
Dương Phàm bật bộ đàm lên, bắt đầu gọi Hách Kiến Quốc.
Giọng nói của Hách Kiến Quốc đã kèm theo cơn buồn ngủ rồi.
Dương Phàm cười hỏi: “Đã hơn nửa đêm rồi, sao mấy người còn buồn ngủ chứ?”
Mọi người:”…”
Hơn nửa đêm còn không buồn ngủ thì muốn làm gì chứ?
Hắn ngồi trong quán bar ung dung tự tại, có đồ để uống, có cái để xem, tất nhiên là không buồn ngủ rồi.
Lúc này, tất cả mọi người trong quán bar dều đã rời đi.
Một nhân viên phục vụ tóc xoăn bước tới, nói với giọng Ồm Ồm: “Thưa ngài, chúng tôi sắp đóng cửa rồi”
Dương Phàm giả vờ say bí tỉ rồi nói: “Ý cậu là gì? Quán bar của cậu không tiếp tôi ư?”
“Cậu có biết tôi là ai không? ông đây là Thiếu tướng trong quân đội, tôi khuyên mấy
người nên cư xử đúng mực đỉ, đừng gây rắc rối, lấy cho tôi một chai bia nữa .”
Một số nhân viên phục vụ cách đó không xa ngay lập tức trở nên hưng phấn khi nghe thấy điều này.
Sau khỉ mấy người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vẫn mang cho Dương Phàm một chai bia nữa.
Dương Phàm nhận lấy bia, hắn không uống mà ném thẳng xuống đất: “Bỏ đi, không uống nữa, đúng là mất hứng.”
Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi quán bar.
Trong mắt của vài nhân viên phục vụ lộ ra vẻ giễu cợt, bọn họ cũng không giữ hắn lại tính tiền mà trực tiếp đỉ theo hắn.
Dương Phàm đi tới một chỗ sân rộng, tìm một cái ghế dài để ngồi xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!