Ngay lúc tất cả mọi người đều hồi hộp, Âu Dương Phong đã nói một câu khiến tất cả mọi người có mặt đêu chết lặng.
“Cậu thanh niên này nói đúng, nếu Phi Phi đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, nhà họ Âu Dương chúng tôi sẽ cố gắng bù đắp những rắc rối đã gây ra cho nhà họ Tô.”
Tất cả mọi người đêu đưa mắt nhìn nhau, tòi nhìn anh, anh nhìn tôi, bọn họ dều ngây ngốc.
Câu này… có ý gì đây?
Dương Phàm cười nói: “Gia chủ nhà họ Âu Dương đúng là hiểu lý lẽ, vậy tôi cũng không so đo nữa.”
Mọi người trong nhà họ Tô:”…”
Hắn không so đo nữa? Đây là phó gia chủ của gia tộc Âu Dương đây.
Chẳng lẽ hắn còn muốn so so với ông ta?
Trên trán Âu Dương Phong đã đổ mồ hôi lạnh, hai ngón tay vừa mới nối liền không khỏi run rây.
Sao có thể trùng hợp như vậy, lại là người này.
Đây là người của núi Nhị Long, hơn nữa tu vi của hắn khá tốt, địa vị chắc là cũng không thấp.
Tìm hắn tính sổ, điều này chẳng khác nào ông cụ ăn phải thạch tín nhưng phúc lớn mạng lớn sao?
Âu Dương Phong mỉm cười nói: “Cậu thanh niên nói rất chí phải, thân thể thằng cháu nhà tôi mang bệnh nhẹ, tôi ở đây thay nó tạ lỗi với hai người, cũng hy vọng cậu thanh niên và cô Tô rộng lòng tha thứ.”
Mọi người trong nhà họ Tô đêu không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều há to miệng mà nói không nên lời.
Ngay cả những người Âu Dương Phong dẫn theo đỉ phía sau ông ta cũng ngây ngốc, từ khỉ nào phó gia chủ lại hiểu lý lẽ như vậy? Chuyện này không khoa học chút nào!
Nói xong, Âu Dương Phong lấy từ trên người ra một tờ chi phiếu, điền xong rồi đưa qua.
“Đây là nhà họ Âu Dương chúng tôi bồi thường cho hai người, hy vọng cậu thanh niên đây sẽ chấp nhận.”
Diệp Dương nhận lấy tấm chi phiếu, cũng không thèm liếc mắt mà trực tiếp đưa cho Tô Mộng Dao.
“Nếu mọi chuyện đã được giải quyết xong, gia chủ Âu Dương đi về được rồi, chúng tôi sẽ không giữ ông lại mời cơm đâu.”
Âu Dương Phong vội vàng nói: “Chàng trai trẻ khách sáo quá rồi, nếu hôm nào cậu rảnh rỗi thì cứ đến nhà tôi chơi, để cho tôi làm tròn bổn phận của chủ nhà.”
“Tôi sẽ trở về giải quyết chuyện của Tập đoàn Tô Thị ngay lập tức.”
Nói xong, ông ta dẫn theo đám người rời đi.
Để lại cả đám người nhà họ Tô đứng trong gió lạnh thấu xương.
Một lúc lâu, bà cụ Tô mới tỉnh táo lại, ánh mắt kỉnh ngạc rơi vào trên người Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói: “Chắc là gia chủ Âu Dương đại phát từ bi, người này cũng không đáng sợ lắm.”
Bà cụ Tô đương nhiên sẽ không tin câu nói này, chỉ là Dương Phàm không muốn nói, bà cũng không hỏi thêm.
Dù sao, sau ngần ấy năm lăn lộn trên
thương trường, bà vẫn nhận thức được chuyện gì nên hỏi và chuyện gì không nên hỏi.
“Đưa chỉ phiếu cho mẹ xem.” Dương Ngọc Lan nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Tô Mộng Dao, lập tức cười ha hả khi thấy đó là 500 vạn.
“Mẹ sẽ giữ cái này giúp con.” Nói xong, bà ta trực tiếp bỏ tấm chỉ phiếu vào túi tiền.
Tô Mộng Dao mở miệng nói: “Mẹ, sao mẹ lại làm thế, tấm chi phiếu này là do nhà họ Âu Dương bồi thường cho Dương Phàm.”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan không vui nói: “Bây giờ đủ lông đủ cánh thì đi bênh người ngoài à? Dương Phàm thì sao chứ, gia đình chúng ta đã nuôi nấng nó mấy năm, cầm một tấm chi phiếu có sao đâu?”
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm với vẻ mặt bất lực.
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Dì nói đúng, hiếu kính dì là việc nên làm mà.”
Dương Ngọc Lan mở miệng nói: “Coi như thằng bé này có lương tâm.”