Dương Phàm cười he he nói: "Ai mà không biết đẩy xe, căn bản là không cần học nhỉ?"
'Tô Mộng Dao liếc hắn: "Trọng điểm không phải là xe đẩy, anh cố ý chọc giận em đúng không."
Anh chàng này rõ ràng đang giả ngu, lần trước rõ ràng đã nói cho hắn biết khi theo đuổi một cô gái thì nên tặng hoa.
Dương Phàm cười đê tiện: "Hết cách rồi, lão hán tôi đây khoẻ mạnh, thích hợp đẩy xe."
Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, dù sao lúc còn đi học, chủ đề trong ký túc xá nữ còn bạo hơn ký túc xá nam, đương nhiên là Tô Mộng Dao hiểu ý của Dương Phàm.
Cô ấy tức giận thở hổn hển, không nói chuyện với Dương Phàm nữa.
Nói ba câu đã đi vào ngõ cụt, thật sự không thể nói tiếp được.
Lúc này, một nhóm người đàn ông mặc áo choàng xám bằng vải bố bước vào sảnh tiệc.
Người dẫn đầu có khuôn mặt dài, trên đầu có một bím tóc ngắn, trông kiêu ngạo không chịu nổi.
Nhóm người này vừa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông mặt dài hét lớn: "La Hán Đường làm nhiệm vụ, ai không có phận sự thì tránh ra."
Mọi người nghe thấy tên La Hán Đường thì nhường ra một lối đi.
Trong tình thế như vậy, cho dù là bốn thương hội lớn cũng không dám đắc tội, ai lại đi đụng vào cái xui xẻo này?
Người đàn ông mặt dài bước tới trước mặt Sở trưởng Hầu, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, thấy thân thể Sở trưởng Hầu bình thường thì cũng rất khó hiểu.
Khi ánh mắt của hắn ta chuyển sang Hầu Hiểu Linh, vẻ mặt ban đầu u ám đột nhiên đôi mắt hắn ta trợn to.
Ý định giết người hiện rõ trong mắt hắn ta.
'Tốn bao công sức để nuôi dưỡng lô đỉnh, vậy mà bây giờ trong cơ thể lại không có chút sát khí nào, hơn nữa còn từ một người bình thường lột xác thành cường giả Ngưng Đan Cảnh
Người đàn ông mặt dài giận tím mặt, hơi thở toả ra xung quanh.
Mọi người có mặt ở đây cảm nhận được hơi thở đáng sợ này, cơ thể mọi người đều bắt đầu run rẩy.
Ngay cả Hầu Hiểu Linh đang là Ngưng Đan Cảnh cũng cảm thấy vô cùng ức chế.
Chỉ có Dương Phàm và Tô Mộng Dao là không cảm nhận được bất kỳ ảnh hưởng nào, dù sao mức độ chèn ép này đối với Dương Phàm mà nói chỉ là trò trẻ con.
Quá mạnh, e rằng người này đã đạt đến thực lực Ngưng Đan Cảnh đỉnh phong.
Bởi vì nếu đạt đến Siêu Phàm Cảnh thì chân khí trong cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Cho dù là Ngưng Đan Cảnh đỉnh phong cũng đã đủ tung hoành ở Giang Thành.
Xem ra người đến không có thiện chí, có vẻ hôm nay Sở trưởng Hầu sẽ gặp rắc rối.
Một lúc lâu, người đàn ông mặt dài lạnh lùng nói: "Tôi là Tông chủ La Hán Đường, tên là Koizumi, Sở trưởng Hầu chắc vẫn còn nhớ Koizumi Ichiro chứ?"
"Đó là cháu tôi."
Giọng điệu của hản ra rất nhẹ nhàng, trong lời nói còn có chút thù hận.
Hầu Hạ Khởi đương nhiên nhớ tới Koizumi Ichiro, người đàn ông đó làm chuyện ác ở Long Quốc, lúc đó là chính tay ông ta đã đánh chết cậu ta.
Hầu Hạ Khởi biết hôm nay mình khó thoát kiếp nạn, nhưng vẫn không hề e ngại.
Ông ta và Tông chủ Koizumi giằng co với nhau bằng ánh mắt, trầm giọng nói: "Tôi không quan tâm cậu ta là cháu của ai, đây là kết quả khi làm việc ác ở Long Quốc chúng tôi."
"Xử bắn cậu ta là chức trách của tôi."