CÓ thể nói, sở dĩ bây giờ công ty rơi vào thế bị động như vậy dều do một tay của Tô Trường Ngọc gây ra.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tô Trường Lâm, Dương Phàm mở miệng nói: “Chú, cháu có một người bạn có quen biết với người quản lý của Hồng Hạo, ngày mai cháu sẽ đi hỏi thử, lấy được một vài dự án chắc cũng không có vấn đề gì.”
Tô Trường Lâm nghe như vậy thì mặt mày trở nên vui vẻ: “Nói thế thì ngày mai để Mộng Dao mang ít quà qua cho cháu. Nếu cháu có thể lấy được vài dự án thì nhà họ Tô coi như được cứu rồi”
Dương Phàm khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cũng không biết bạn của hắn lấy ở đâu ra, hắn chính là ông chủ của Hồng Hạo nên muốn lấy mấy cái dự án thì cũng đâu phải chuyện gì to tát.
Chỉ là hắn quen lười nhác rồi nên không muốn để người khác biết thân phận thật sự của mình mà thôi.
Bằng không thì hôm nay có người này đến tìm hắn, ngày mai lại có người khác đến tìm hắn thì làm sao hắn có thể sống ung dung tự do tự tại được?
Tô Phỉ nghe vậy thì khinh thường nói: “Này, anh còn có bạn bè à, còn quen biết với quản lý của Hồng Hạo nữa, vậy sao anh không nói anh là ông chủ của Hồng Hạo luôn đi?”
Dương Phàm liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Có liên quan gì đến cô à?”
Nếu không phải sợ Tô Trường Lâm mất mặt thì Dương Phạm đã sớm tát cho cô ta một cái rồi.
Khổng Học Vũ mở miệng nói: “Anh có biết rằng để lấy được các dự án của Hồng Hạo là chuyện khó khăn như thế nào không? Dựa vào anh thôi à? Haha”
Dương Phàm cười khinh thường, hắn cũng không thèm quan tâm đến loại người tự cho mình là đúng này.
Sau đó, mọi người cũng ngừng thảo luận về vấn đề này.
Không lâu sau đó thì bữa tiệc cũng kết thúc, lúc ở ngoài cổng, Tô Phỉ nói: “Dương Phàm, anh đã xác nhận mối quan hệ với chị
Mộng Dao rồi, vậy mà anh lại nghèo đến mức một món quà cũng không tặng nổi cho chị ấy nữa sao?”
Nghe vậy, Tô Trường Lâm vội vàng bước đến nói: “Đều là con cái trong nhà cả, cái gì mà quà cáp với không quà cáp chứ, đợi sau này có tiền thì bù đắp sau cũng được mà”
Tô Phỉ mỉa mai nói: “Khi tôi và Khổng Học Vũ xác định mối quan hệ thì anh ấy đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn kim cương trị giá một trăm ngàn tệ đấy, ôi bỏ đỉ, cứ đỉ so sánh chỉ khiến người ta tức chết thôi”
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn bị lu mờ trước Tô Mộng Dao, cho dù là về ngoại hình, việc học tập hay là cách hành xử.
Điều này khiến Tô Phỉ ghi hận trong lòng, bất cứ khi nào có cơ hội thì cô ta đêu không bỏ qua.
Tô Lâm bước đến, bĩu môi nói: “Có quà hay không là chuyện của cô, có gì đáng để khoe đâu.”
Dương Ngọc Lan đứng một bên định mở miệng nói gì đó nhưng bị Tô Trường Lâm trừng mắt, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Dương Phàm cười nhạt nói: “Đương nhiên
là có quà rồi, sao tôi có thể để Mộng Dao chịu thiệt thòi được?”
Vừa nói hắn vừa đưa chìa khóa xe đang cầm trong tay đến trước mặt Tô Mộng Dao: “Anh không có thời gian đề chuẩn bị một món quà chu đáo, nên xem như chiếc xe này là quà tôi tặng em vậy”
Những bạn nhỏ khác có thì cô cũng nên có.
Tô Mộng Dao ngạc nhiên, cô ấy không biết phải làm gì bây giờ?
Mối quan hệ của cô ấy và Dương Phàm còn chưa đến mức đó, cho nên có hơi ngượng ngùng.
Tô Phỉ ở một bên nghe thấy vậy thì tức đến mức mặt mũi tái mét, chiếc xe mà Dương Phàm tặng Tô Mộng Dao có giá hàng triệu đô, thế mà hắn nói tặng là tặng, còn nói là cứ xem như một món quà đi.
Đây là hắn đang cố ra vẻ, thật đúng là quá sức tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!