Tinh Uyên thấy Diệp Viễn, cũng một mặt kinh ngạc như vậy.
“Cho dù ngươi có đoạt xá hồi sinh thì tốc độ tu luyện cũng không khỏi có chút hơi nhanh rồi đi!” Tinh Uyên kỳ quái nói.
Diệp Viễn không muốn phí nhiều lời trên phương diện này, khoát tay nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Chuyện mổ gà lấy trứng ta tuyệt đối sẽ không làm đâu. Ngươi tìm ta đến là có chuyện gì?”
Tinh Uyên khẽ mỉm cười, tay áo phất một cái, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện!
Tinh Uyên cũng có Linh khí không gian.
Nhìn thấy mấy bóng người, Diệp Viễn không khỏi toàn thân run rẩy lên.
“Mạc sư huynh! Vô Cữu sư huynh! Thiên Vũ sư huynh! Đỗ sư huynh! Trần sư huynh! Thật… thật tốt quá rồi, mọi người đều không có chuyện gì!” Diệp Viễn kích động nói.
Mấy người này thế mà lại là mấy người Mạc Vân Thiên!
Trừ Mai Trăn ra, tất cả mọi người đều ở đây rồi!
Diệp Viễn không ngờ Tinh Uyên lại có thể bạo tay như thế, một phát cứu toàn bộ mọi người ra ngoài!
Chỉ là, nhãn thần của Mạc Vân Thiên và những người khác đều đờ đẫn, giống như ngày đó Diệp Viễn nhìn thấy Bàng Vạn Niên, hiển nhiên là cấm chế thần hồn vẫn chưa được giải.
“Tự ngươi đi giải cấm chế thần hồn cho bọn hắn đi, nếu không ta cũng không tiện giải thích với bọn hắn.” Tinh Uyên nói.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ngươi làm rất tốt, lần này… đa tạ rồi!
Tiinh Uyên cười nói: “Dựa vào thân phận của ta, đòi lấy mấy tên nô lệ cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là… Mai Trăn mà ngươi nói kia, lại có chút phiền phức.
Diệp Viễn cay mày hỏi: “Sao vậy?”
Tinh Uyên đáp: “Nhóm nô lệ này của Vô Biên giới, thực lực cao nhất chính là Hóa Hải Cảnh, mà nô lệ Hóa Hải cảnh đều bị hoàng thất giữ lại. Mai Trăn là cường giả Hóa Hải cảnh cho nên tất nhiên cũng phải ở lại đó. Nói ra cũng khéo, người giữ hắn không phải ai khác mà chính là Thất hoàng tử Triệu Thừa Càn! Chúng ta vừa náo loạn với hoàng thất, lúc này không tiện mở miệng đòi người cho lắm, nếu không cũng quá đáng quá rồi.”
Đầu mày của Diệp Viễn nhíu chặt lại, Mai Trăn nằm trong tay của Triệu Thừa Càn, chuyện này quả thật hơi có chút khó khăn.
Hồi lâu, Diệp Viên mới chậm rãi nói: “Chuyện này có hơi vướng tay vướng chân. Có điều… món nợ nhân tình này, ta đã ghi nhớ rồi! Như vậy đi, thực lực của ta bây giờ cũng không giúp gì được cho ngươi, vậy thì truyền thụ cho ngươi một môn pháp quyết tu hồn đi!”
Cả người Tinh Uyên chấn kinh, không dám tin nói: “Pháp… pháp quyết tu hồn như thế nào?”
Thân là hội trưởng công hội luyện dược sư, tất nhiên Tinh Uyên không thiếu pháp quyết tu hồn, bằng không hắn cũng không thế trở thành Hoàng giả.
Nhưng mà Tinh Uyên biết, pháp quyết tu hồn mà Diệp Viễn truyền thụ, chắc chắn sẽ không hề tầm thường!
Chí ít lấy địa vị và thực lực trước mắt của hắn, thì không thể có trong tay được.
Tinh Uyên nằm mơ cũng không ngờ, thù lao của Diệp Viễn lại phong phú như thế này!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!