Lại gặp Diệp Viễn lần nữa, nước mắt của Tiêu Như Yên không nhịn được mà rơi xuống.
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Có chuyện gì to tát đâu mà phải tìm đến cái chết chứ? Một mỹ nhân đẹp thê’ này, có biết bao người tranh giành, chết rồi thì thật đáng tiếc, để trong nhà làm một bình hoa cũng được lắm đấy!”
“Hì hì.”
Một câu nói khiến Tiêu Như Yên cũng phải nín khóc mà cười, lườm Diệp Viễn một cái hờn dỗi: “Con người ngươi không thế nói chuyện nghiêm túc được một lần sao? Đúng là không đoan chính!”
Cái liếc mắt phong tình vạn chủng, mị hoặc người khác, nhìn khiến Diệp Viễn cũng phải hoảng hốt một trận.
“Ha ha, không phải là tại ta thấy không khí có chút xấu hổ, muốn khuấy động lên một chút hay sao?” Diệp Viễn hơi ngượng ngùng nói.
Thần sắc Tiêu Như Yên lại buồn bã u oán: “Ngươi không nên cứu ta!”‘
“Ồ, cứu thì cũng đã cứu rồi. Ha ha, ngươi nha đầu ngốc này, làm thế có đáng không?” Diệp Viễn cười nói.
Tiêu Như Yên than thớ đáp: “Không có gì đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi. Ta không muốn làm trái ý của phụ thân, cũng không muốn bản thân trở thành thứ phụ thuộc vào người khác. Cho nên đây là lựa chọn tốt nhất rồi! Ngươi làm cái gì?”
Tiêu Như Yên đang mờ mịt tự oán tự trách, đột nhiên một khuôn mặt tiến sát tới trước mặt nàng, khiến nàng bị dọa giật nảy mình, vội vàng lùi lại.
Diệp Viễn ha ha cười nói: “Cô nương đang nói dối!”
Màn vừa rồi khiến trái tim nhỏ của Tiêu Như Yên đập “thình thịch” trong ngực, chỉ thấy thần sắc nàng hoảng hốt, ánh mắt trốn tránh, trông giống như là kẻ trộm.
“Ta… ta nào có?” Tiêu Như Yên nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt cô nương đã bán đứng cô nương rồi! Ánh mắt người lòng như tro nguội không hề có sức sống, mà cô nương thì… vẫn tràn ngập lưu luyến với thế gian này!”
“Vậy… vậy thì sao? Ta không còn lựa chọn nào khác!” Bị Diệp Viễn nhìn thấu tâm tư, Tiêu Như Yên xấu hổ tức giận nói.
Đương nhiên nàng vẫn tràn ngập lưu luyến với thê’ gian này!
Nàng lưu luyến đan đạo, nàng lưu luyến phụ mẫu và ca ca của nàng, nàng lưu luyến cả… Diệp Viễn.
Lúc này Tiêu Như Yên vô cùng nhạy cảm, nàng cảm thấy Diệp Viễn có hảo cảm với nàng, nhưng hắn lại cứ thờ ơ lãnh đạm, rõ ràng biết sắp tới tỷ võ chiêu thân rồi, vẫn còn bế quan tu luyện.
Trong tuyệt vọng, nàng đã lựa chọn cách giải quyết cực đoan này.
“Ha ha, không muốn chết, vậy thì đừng có chết.” Diệp Viễn cười nói.
Tiêu Như Yên không biết lấy đâu ra dũng khí đột nhiên cao giọng với Diệp Viễn: “Ngươi nói thì dễ! Ngươi biết thế gia nhất đẳng cường đại thế nào không? Ngươi biết tình cảnh hiện giờ của Tiêu gia không? Ngươi biết hoàn cảnh của ta không? Đừng chết ư? Ko chết thì tỷ võ chiêu thân phải làm thế nào? Lẽ nào để ngươi đi đánh bại Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà rồi lấy ta sao?”
Một hơi nói hết, Tiêu Như Yên trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Viễn, nhìn thì có vẻ cực kỳ phẫn nộ, thật ra trái tim nàng đang giống như muốn nhảy vọt đến tận cổ họng.
Nàng lo lắng Diệp Viễn nói không, lo lẳng Diệp Viễn sẽ quay đầu bỏ đi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!