Thi Hạo Nhiên đi vào giữa đám người rồi nói với Cơ Thanh: “Lại đây, ta cho giới thiệu qua mấy vị sư huynh cho đệ một chút. Người mập mạp này chính là nhị sư huynh của đệ, Thang Trí.”
Diệp Viễn nói: “Cơ Thanh bái kiến Nhị sư huynh.”
Người mập mạp cười ha ha nói: “Tiểu sư đệ quả nhiên là tuấn tú lịch sự, ta nghe nói đệ vậy mà có thể đạt tới cảnh giới truyền thuyết, thật sự là ghê gớm!”
Diệp Viễn cười trả lời: “Đâu có đâu có, hôm qua đều là gặp may.”
Thi Hạo Nhiên cười, kéo một thanh niên mặc áo lam qua: “Đây là tam sư huynh của đệ, Vưu Quảng.”
Diệp Viễn cũng thi lễ một cái, Vưu Quảng cười nói: “Tiểu sư đệ mới bằng chừng ấy tuổi mà đã là đại Đan sư trung cấp, xem ra tương lai nhất định là trò gioi hơn thầy!”
Diệp Viễn cười cười ứng phó.
Tiếp đó, chính là tứ sư huynh Chu Lượng, ngũ sư huynh Thành Túc, lục sư huynh Giang Vũ Nhân và thất sư huynh Ngô Huy Long.
Trong số bảy người này, có ba vị Đan Vương, bốn vị chuẩn Đan Vương cao cấp, có thể thấy được thực lực của mấy người kia mạnh thế nào.
Mặc dù nhân số mạch này của Lý Đạo Hành không nhiều, nhưng mỗi người lại có thể một mình đảm đương một phía.
Mà thông qua Thi Hạo Nhiên giới thiệu, trong số bảy người này thì chỉ có tam sư huynh Vưu Quảng là nhậm chức ở trong công hội luyện dược sư. Những người khác vẫn luôn đi theo Tinh Uyên tu hành, không màng đến những chuyện xảy ra trong thế tục.
Xem ra trong chuyện dạy đồ đệ, Tinh Uyên vẫn là rất có thành tựu.
Thi Hạo Nhiên giới thiệu xong xuôi thì bỗng nhiên Tinh Uyên mở miệng nói: “Các ngươi đừng thấy tuổi lão bát nhỏ hơn so với các ngươi mà nhìn lầm. Thực lực luyện đan của lão bát còn mạnh hơn so với tất cả mọi người các ngươi đấy!
Về sau có bất kỳ vấn đề gì trong việc luyện đan thì các ngươi có thể tới thỉnh giáo hắn.”
“Cái gì? Thỉnh giáo tiếu sư đệ? Sư phụ, hình như từ này dùng như vậy không đúng lắm thì phải?” Lão tứ Chu Lượng nói.
“Đúng vậy sư phụ, không phải chúng đồ đệ xem thường tiểu sư đệ, nhưng chúng con đi theo người nhiều năm như vậy, dù sao cũng đã học được một chút da lông, không đến nỗi ngay cả tiểu sư đệ cũng không sánh nổi chứ?” Hiến nhiên lão thất Ngô Huy Long có chút không phục.
Hai mắt Tinh Uyên híp lại, thản nhiên nói: “Trước khi nhập môn tiểu sư đệ của các ngươi đã gặp một phen kỳ ngộ, thực lực một thân đan đạo sâu không lường được, dư sức làm một nửa lão sư của các ngươi. Các ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy, cũng không cần tranh luận với ta. Không phục thì có thế tới khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, tuổi của hắn còn nhỏ, các ngươi đừng có lấy cảnh giới đến bắt nạt hắn là được.”
Thi Hạo Nhiên và nhị sư huynh Thang Trí còn tốt, nhưng trên mặt những người khác ít nhiều đều có chút thần sắc không tự nhiên, hiển nhiên đối với lời này của Tinh Uyên không dám gật bừa.
Biểu hiện của Diệp Viễn trên đại hội đấu đan hôm qua, bọn hắn đã nghe được một chút.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Đúng là Diệp Viễn có chỗ lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức có thể trở thành lão sư của bọn hắn được mới đúng chứ?
Ngoài miệng Diệp Viễn không nói gì, nhưng trong lòng thì đã hỏi thăm tố tiên Tinh Uyên vô số lần.
Lão tiểu tử này, trước đó một lời cũng không nói, vậy mà dám để cho mình đến dạy đồ đệ giúp hắn!