Nghe thấy Diệp Viễn mắng Lý Đạo Hành lần nữa, Tinh Uyên hận tại sao chính mình không bị điếc. Bây giờ cũng chỉ đành làm bộ không nghe thấy, giả ngu nói: “Chẳng lẽ là tiền bối có biện pháp gì đế cho ta đột phá đến Hoàng Cấp viên mãn?
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đã nghe nói qua Dung Hồn Đan chưa?”
Toàn thân Tinh Uyên run một cái, kinh hãi nói: “Tiền bối có thể luyện chế Dung Hồn Đan! Ta từng thấy qua ở trong điển tịch của công hội, đây chính là đan dược cấp năm trong truyền thuyết!”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Những cuốn điển tịch nát ở Cuồng Phong giới kia à, ngươi sớm nên ném chúng đi, Dung Hồn Đan thì tính gì là đan dược truyền thuyết? Ngươi sẽ không cho là ngay cả đan dược cấp năm mà một Đan Đế cũng không thể luyện chế ra được đấy chứ?”
“Khụ khụ…” Tinh Uyên suýt chút nữa bị sặc, mở miệng nói: “Kiến thức của Tinh Uyên nông cạn, để cho tiền bối chê cười.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nhưng mà ta cũng chỉ có thể cho ngươi một lời hứa hữu danh vô thực. Với thực lực của ta bây giờ căn bản là không thể luyện chê’ ra được. Tới lúc ta có đủ thực lực, sẽ tới tìm ngươi.”
Tinh Uyên mừng rỡ nói: “Không sao, không sao, Tinh Uyên chờ được! Đúng rồi, lúc trước tiền bối nói tới sư tôn…?”
Diệp Viễn nhìn Tinh Uyên một cái, hơi cảm khái: “Xem ra ngươi vẫn còn có chút tình cảm đối với tiểu tử Lý Đạo Hành kia, cũng không uổng công hắn dạy bảo ngươi. Nhưng mà, ta thật sự không biết tình cảnh của hẳn bây giờ như thế nào. Lúc ấy ta chỉ còn một tia tàn hồn trốn xuống Vô Biên giới, căn bản là không lo được những chuyện khác.”
Sự sống còn của Lý Đạo Hành, hoàn toàn bị Cơ Thương Lan nắm trong tay.
Nếu như Cơ Thương Lan phát điên tiến hành đại thanh tẩy thì có lẽ là cái mạng nhỏ của Lý Đạo Hành rất khó có thể bảo toàn; nếu như Cơ Thương Lan còn nghĩ tới một chút tình xưa, thì Lý Đạo Hành còn có thể bảo toàn mạng sống.
Nhưng mà Diệp Viễn cảm thấy, khả năng thứ hai xảy ra vẫn lớn hơn, chỉ là hắn không tiện nói rõ với Tinh Uyên.
Thấy vẻ mặt thất vọng mất mát kia, Tinh Uyên cũng biết chuyện mình hỏi đã chọc trúng chỗ đau của Diệp Viễn. Nhưng mà hắn cũng âm thầm lo lắng thay cho Lý Đạo Hành.
Từ chỗ của Tinh Uyên đi ra, Diệp Viễn chạy thẳng tới nơi ở của Thi Hạo Nhiên. Trước khi tới đây, Diệp Viễn đã ký thác Bạch Quang cho Thi Hạo Nhiên.
Nhưng lúc Diệp Viễn đi tới chỗ của Thi Hạo Nhiên, lại không thấy bóng dáng của Thi Hạo Nhiên đâu, mà Bạch Hổ lại đang bị một cô gái cực kỳ xinh đẹp ôm ở trong ngực, mặt đầy oán khí.
Bên cạnh nữ tử kia, còn có một thiếu niên anh tuấn tiêu sái mặc áo choàng màu vàng đang đứng.
“Hì hì, tiểu Bạch Hổ, lần này ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu nhé?” Thượng Quan Lăng Tuyết hoạt bát nói.
Thực lực của Thượng Quan Lăng Tuyết đã đạt tới Hóa Hải cảnh, sao Bạch Quang có thể chống lại nổi?
ở dưới dâm uy của Thượng Quan Lăng Tuyết, Bạch Quang không thể làm gì khác hơn là phải ngoan ngoãn nằm trong ngực nàng.
Diệp Viễn thấy vậy lập tức sợ hết hồn, nữ nhân này không phải chính là người mang mình vào trong thành đó sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Nguy hiểm là, lúc ấy Diệp Viễn bị nàng thu ở bên dưới làn váy, thấy được phong cảnh vô cùng rạng rỡ.
Bây giờ nhìn thấy người, trong lòng Diệp Viễn cũng có hơi lúng túng.
Diệp Viễn định né tránh theo bản năng nhưng đã muộn, Thượng Quan Lăng Tuyết và thiếu niên mặc áo choàng màu vàng kia đã nhìn thấy hắn.
“Sao ngươi lại không hiểu quy củ chút nào thế? Nơi này là trọng địa luyện đan, làm sao có thể tùy tiện ra vào?” Thiếu niên mặc áo choàng màu vàng kia cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!