Nghe Tiêu Như Yên nói như vậy, Tiêu Như Phong cũng không khỏi cau mày. Vận mệnh của gia tộc đều đặt cả vào trận đấu ngày hôm nay, hai người bọn họ không thế thua được!
Trong chốc lát, dòng người tới xem ngày càng đông.
Trận đấu ngày hôm nay, không chỉ ảnh hưởng tới vấn đề vận mệnh của hai nhà Tiêu Đồng, mà còn liên quan tới sự thay đổi lớn trong giới đan dược ở Vương Thành sau này.
Về cơ bản, đã không có mấy người coi trọng Tiêu gia.
Hiện tại đã có không ít thế gia nóng lòng muốn nhảy vào vị trí này của bọn họ.
Đan dược là ngành nghề mang lại lợi nhuận khổng lồ ở Cuồng Phong giới.
Cuồng Phong giới có rất ít tài nguyên, cho nên giá đan dược đắt gấp mấy lần ở Vô Biên giới! Thậm chí một vài đan dược hiếm, còn có thể được bán với giá trên trời.
Một thị trường lớn như vậy, mọi người làm sao có thể để nó tuột khỏi tay được cơ chứ?
“Ồ, đây không phải là Tiêu Như Phong thiên tài số một của Tiêu gia sao? Ta còn tưởng ngươi vẫn chưa xuống giường được, không ngờ vẫn có thể tới đây!” Một giọng nói ngạo mạn vang lên.
Nhìn thấy người đó đi tới Tiêu Như Phong sa sầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Đồng Văn Xương, ngươi cũng đừng quá đắc ý!”
Người này chính là Đồng Văn Xương, thiên tài số một của Đồng gia!
Đồng Văn Xương lại càng đắc ý nói: “Ha ha, đương nhiên ta phải đắc ý chứ! Ngươi nói xem ngươi nằm nguyên trên giường có phải tốt hơn là ra chạy ra đây để rồi mất mặt không, vậy nên ngươi bảo ta lại có thể không đắc ý được sao? Đây gọi là gì nhỉ? À đúng rồi đây gọi là tự vả vào mặt mình đấy, ha ha ha!”
“Ngươi!” Tiêu Như Phong giận run người.
Hắn đột phá thất bại, hôm nay có thể xuất hiện ở đây cũng đã là tốt lắm rồi, lúc này hắn làm sao có thế là đối thủ của Đồng Văn Xương.
Điều này bất giác khiến mọi người có cảm giác hắn chỉ là anh hùng rơm.
Thực ra dựa vào thiên phú của Tiêu Như Phong, việc trở thành chuẩn Đan Vương cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Nhưng vì thấy đại hội đấu đan cận kề, nên hắn mới phải bất đắc dĩ cưỡng ép đột phá.
Nhưng hắn lại không nhận được sự chiếu cố của ông trời nên đã thất bại.
“Ồ đúng rồi, ta nghe nói vì trận đấu này các ngươi còn đi chiêu mộ khách khanh ở khắp nơi. Tiêu gia các ngươi cũng thật thảm mà, còn không có đủ luyện dược sư ra sân ba trận. Này, đây có phải tiểu tử nhà các ngươi tìm vào thế chân không? Trông chẳng ra sao…” Đồng Văn Xương như cười như không nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không đếm xỉa tới những lời chê’ nhạo này của Đồng Văn Xương, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào người đứng phía sau Đồng Văn Xương.
Ánh mắt của người này có chút đờ đẫn, rất không giống người bình thường, giống như bản thân người đó không có tư duy vậy.
Người này không phải là ai khác, chính là sư huynh đệ của Diệp Viễn – Đỗ Thành!
Diệp Viễn cố nén sự kích động của bản thân, nét mặt vẫn rất bình thản, ánh mắt cũng không nhìn về phía Đỗ Thành.
Nhưng một chữ Đồng Văn Xương nói ra hắn cũng không nghe lọt.
Đồng Văn Xương vô cùng tức giận khi thấy những lời chê’ nhạo hắn vừa buông ra lại như đấm vào bịch bông, không ai thèm đếm xỉa tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!