Khâu Chí cảm thấy mình đã không còn mặt mũi đợi tiếp nữa, nhưng hắn vẫn còn không cam lòng từ bỏ ý định, muốn nhìn một chút xem, có phải là Diệp Viễn đã thật sự luyện chế ra đan dược hay không.
Khâu Chí lấy dũng khí, mở miệng nói: “Ai biết được có phải là ngươi cố làm ra vẻ huyền bí hay không, lỡ như ngươi đã sớm luyện hỏng đan dược rồi thì sao!”
Diệp Viễn nhếch miệng cười một cái rồi nói: “Biết ngay ngươi không đụng đầu vào tường thì không quay lại mà.”
“Mở!”
Ngón tay Diệp Viễn điểm một cái, một viên đan dược từ trong dược đỉnh bay ra, rơi vào bên trong khay ngọc.
Tất cả mọi người đều không kịp chờ đợi nhìn về phía viên đan dược kia, lần này vừa nhìn lập tức không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.
“Đan… đan dược thượng phẩm!” Khâu Chí không dám tin tưởng vào mắt của mình nữa.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Như Yên cũng ngưng tụ, có chút khó tin nhìn Diệp Viễn.
Chính nàng cũng có thể luyện chế ra Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan thượng phẩm, nhưng mà tỷ lệ thành công rất thấp, dưới đại đa số tình huống đều là trung phẩm, lúc phát huy không tốt còn chỉ là hạ phẩm.
Không ngờ người thiếu niên này luyện chế lần đầu tiên, lại đã luyện ra đan dược thượng phẩm.
“Ngươi… nhất định là ngươi ăn gian!” Khâu Chí chỉ vào Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Ngươi đừng có ở đây làm mất mặt nữa, nhanh cút đi! Chút tài nghệ này của ngươi đi lên đại hội đấu đan, thì không đơn giản chỉ là chuyện thắng thua nữa mà là vứt hết mặt mũi của Tiêu gia đi rồi!”
Sự kiên nhẫn của Tiêu Như Yên cũng bị quét hoàn toàn sạch sẽ, trầm giọng nói: “Cút ra ngoài cho ta! Thực lực không đủ, còn muốn chỉ trích người khác! Chúng ta có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, ngươi nói thử xem, hắn ăn gian như thế nào?”
Khâu Chí tức đến xanh mét cả mặt mày, hừ lạnh nói: “Đi thì đi! Nơi này không lưu ta, tự có chỗ khác lưu ta lại! Hừ!”
Nói xong, Khâu Chí phất tay áo một cái rồi rời đi.
Sắc mặt của Đông chưởng quỹ trầm xuống, nhìn về phía Tiêu Như Yên, hiển nhiên là đang hỏi ý kiến của nàng, có muốn dạy dỗ người này hay không.
Thấy Tiêu Như Yên khẽ lắc đầu, mới coi như thôi.
Thấy Tiêu Như Yên khẽ lắc đầu, mới coi như thôi.
Đợi bốn người bọn Khâu Chí rời khỏi, Đông chưởng quỹ mới hỏi: “Mấy người kia lớn lối ngạo mạn như thế, vì sao tiểu thư lại thả cho bọn hắn rời đi?”
Tiêu Như Yên lại thở dài nói: “Nếu như là Tiêu gia ngày xưa, thì sao ta lại để cho bọn hắn lớn lối như thế? Mà bọn hần lại dám phách lối ở trước mặt ta như vậy sao? Chỉ là bọn hắn đến đây là do chúng ta công khai chiêu mộ, nếu như xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, thì Tứ Hải Lâu này sẽ càng khó khăn hơn mà thôi.”
Đông chưởng quỹ nghe vậy, cũng sâu kín thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Diệp Viễn ở bên cạnh cũng nghe ra một vài thứ, tình trạng hiện tại của Tiêu gia có vẻ là thật sự không tốt, thậm chí ngay cả những luyện dược sư không có bối cảnh này cũng không dám đắc tội.
Theo lý thuyết, mặc dù đại thế gia giống như Tiêu gia không phải là thế lực đứng đầu ở trong Vương Thành, nhưng muốn thu thập mấy tên luyện dược sư không có bối cảnh thì vẫn rất thoải mái mới đúng.
Nhưng mà những chuyện này đều không phải là chuyện mà hắn có thể quản, mục tiêu của hắn chỉ là muốn tìm hiểu xem hai nô lệ kia rốt cuộc là ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!