Tiêu Như Yên là dong chi tục phấn? Lá gan của tiểu tử này không phải quá lớn rồi sao?
Quả nhiên, Tiêu Như Yên giận đến toàn thân phát run, đang muốn nổi trận lôi đình, lại nghe Diệp Viên bĩu môi nói: “Không phải chỉ là Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan thôi ư? Cho ta thời gian một khắc đồng hồ, ta luyện cho cô nương xem.”
Tiêu Như Yên hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình của mình một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh xuống: “Khẩu khí thật là lớn! Thời gian một khắc đồng hồ luyện chế được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan, ngươi cho rằng ngươi là Đan Vương sao? Được, ta đế cho ngươi thử một lần, nếu như ngươi không luyện chế được…”
“Không luyện chế được thì ta sẽ ký khế ước bán thân, bán cả đời cho Như Yên cô nương làm trâu làm ngựa, thế nào?” Diệp Viễn cười nói.
Khuôn mặt Tiêu Như Yên đỏ lên, thật may là có lụa mỏng che đi khuôn mặt. Nhưng mà nàng nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn cũng không có ý dâm tà, thì biết chính mình đã hiểu lầm người ta.
Là một trong song tuyệt ở Vương Thành, nam nhân theo đuổi Tiêu Như Yên quả thực là quá nhiều, cho dù nàng không muốn, ở phương diện nhìn mặt mà nói chuyện này vẫn có bản lĩnh thâm hậu.
“Ta muốn ngươi làm trâu làm ngựa làm cái gì? Nếu như ngươi không luyện chế được, thì cả đời đều luyện đan cho Tiêu gia chúng ta đi!” Tiêu Như Yên nói.
Nghe được lời này, bốn người kia đều lộ ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Độ khó lúc luyện chế Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan này, bọn hắn đều hiểu rất rõ, hồn lực của tiểu tử này mới là đại Đan sư trung cấp, hơn nữa còn không biết là có biết luyện đan hay không, căn bản là không có khả năng luyện chế được.
Cả đời làm nô lệ luyện đan, chắc chắn hắn không thoát được rồi!
Bởi vì không phải mỗi người đều có thể giống như Tiêu Như Yên!
Tiêu Như Yên có thể đạt tới cảnh giới như vậy, thứ nhất là thiên phú của nàng tốt, quan trọng hơn chính là sau lưng nàng có Tiêu gia cường đại chống đỡ.
Nhìn cách ăn mặc của tiểu tử này, chính là từ nông thôn đến, vậy thì có thể có bối cảnh gì?
Nhiều lắm là thiên tư khá một chút, tu luyện nhanh một chút.
“Cả đời luyện đan dược cũng là một chuyện hạnh phúc, chỉ là… ta còn có những chuyện khác phải làm nữa.” Diệp Viễn cảm khái nói.
Từng có thời gian, theo đuổi trọn đời của Diệp Viễn chính là chuyện cả đời luyện đan, nhưng mà tạo hóa trêu ngươi. Bây giờ hắn trọng sinh một đời, lại không thể không theo đuổi võ đạo vô thượng, báo thù rửa hận.
Tiêu Như Yên thấy ánh mắt của Diệp Viễn có chút tịch mịch, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thiếu niên này mới mười mấy tuổi, sao lại giống như là người đã trải qua vô số tang thương?
Nhưng mà nếu nói là Diệp Viễn có thể luyện chế ra Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan, đánh chết Tiêu Như Yên nàng cũng không tin.
Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan này đúng là đan dược cấp ba thượng phẩm, nhưng mà cũng không có mấy người có thể luyện chế ra được.
Cho dù là chính nàng, tỷ lệ thành công cũng chỉ có năm phần mười. Thiếu niên này giống như còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, làm sao có thể luyện chế thành công?
Lời nói vừa rồi của Tiêu Như Yên chỉ là nhất thời, nhưng thiếu niên này có hồn lực đại Đan sư trung cấp, tiềm lực vô hạn.