Từ đầu đến giờ, hắn liên tiếp không ngừng dùng hơn mười lần Thuấn Thiếm cùng Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, nếu như với căn cơ hư phù mà nói thì bây giờ đã không thể chịu nổi nữa rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không tốn quá nhiều sức mà trái lại rất thành thạo. Nhưng vấn đề vẫn là… Hắn làm sao làm được chứ?”
Xem chiến đến bây giờ, Tả Bất Quy càng ngày càng cảm thấy trẽn người của Diệp Viền có quá nhiều bí ấn. Chuyện xảy ra trên người Diệp Viẻn, rất nhiều thứ đều vượt khỏi tầm nhận thức của hẳn.
Có điều là, Tả Bất Quy cũng không xem Diệp Viên là đối thủ, bởi vì cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp.
Tích lũy nguyên lực là một quá trình tương đối dài, dù là có thiên phú, nhưng quá trình này không thế nào trong một thời gian ngắn có thể đền bù được.
Tả Bất Quy lớn hơn Diệp Viễn hai tuổi, nếu như hân chỉ là tầm thường giống như Phí Thanh Bình, bị Diệp Viễn đuổi kịp thì cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng bản thân Tả Bất Quy chính là thiên tài trong thiên tài, nhân vật thứ hai của Võ bảng, hắn có sự kiêu ngạo của chính mình. Đợi khi Diệp Viền đạt đến thực lực hiện tại của hắn, hắn nhất định đã tiến một bước dài rồi.
“Xem chừng, trên người của Diệp Viễn giấu không ít bí mật. Ta cảm giác được, sợ rằng không được bao lâu, hân sẽ là kình địch của ta và ngươi.” Long Đường nói.
Diệp Viễn lúc này nhìn Phí Thanh Bình trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi mắng ta thế nào cũng được, nhưng ngay cả cha mẹ ta ngươi cũng dám chửi, thì không được. Nếu ngươi có gan, chửi một câu nữa xem, lần sau ta xuất thủ có thế sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Phí Thanh Bình giãy giụa dưới đất, nhẹ nhàng lắc cái đầu heo, cười gằn nói: “Ha ha ha… Chỉ với ngươi? Cứ cho là ngươi luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng thì như thế nào? Chỉ là nhất trọng lãng mà thôi, ta chính là muốn để ngươi đánh, ngươi có thế đánh chết ta sao? Chờ lúc nguyên lực của ngươi hao hết, sẽ là ngày chết của ngươi! Chửi ngươi thì thế nào? Tiếu tạp chủng! Tiếu tạp chủng! Tiểu tạp chủng! Đến đi, đến đánh ta xem nào!”
Lần này Phí Thanh Bình đã có kinh nghiệm, lúc nói chuyện cũng đã dùng toàn bộ tinh thần phòng bị, âm thầm vận chuyến nguyên lực, chuấn bị tùy thời thi triển Tiểu cầm Nã Thủ.
Hắn cũng biết, bàn về thân pháp bất luận bản thân hắn như thế nào cũng không sánh bằng Diệp Viễn, cho nên dứt khoát lựa chọn thế thủ.
Chỉ cần đợi nguyên lực của Diệp Viễn tiêu hao hết, hắn nhất định phải chết!
Có điều, Diệp Viễn lần này hình như không có ý xuất thủ ngay lập tức, mà nhìn Phí Thanh Bình nớ nụ cười.
Có điều trong nụ cười kia để lộ ra lãnh ý, khiến các học viên trên khán đài đều cảm thấy có chút không rét mà run.
Cặp mắt cúa Hô Diên Dũng híp lại, hắn biết Diệp Viền thật sự nổi giận rồi, chiêu tiếp theo nhất định là lôi đình nhất kích.
Chỉ là hân nghĩ không ra, Diệp Viẻn rốt cuộc lấy cái gì đế bù đắp sự chênh lệch về cảnh giới.
Rất rõ ràng, Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng nhất trọng lãng không cách nào tạo thành tốn thương thật sự đối với Phí Thanh Bình, nhiều nhất chỉ khiến hân khó chịu chút ít thôi.
Ngay cả Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng đều vô ích, Diệp Viễn chẳng lẽ còn có đòn sát thủ gì chưa dùng?
Hô Diên Dũng có chút mong đợi, hôm nay Diệp Viền mang đến cho hắn quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
“Ha ha, tốt lắm, ngươi quá nhiên rất có khí phách. Ta sắp đến rồi, Tiểu Cầm Nã Thủ ngươi có thể phải chuẩn bị tốt nha.” Diệp Viền ý cười đầy mặt, còn cố ý nhắc nhở Phí Thanh Bình một chút.
Một hồi sau, Phí Thanh Bình phát hiện thân hình của Diệp Viễn dần dần trở nẽn mơ hồ, nhất thời cảm thấy không ốn, không chút do dự sử dụng Tiểu cầm Nã Thủ, muốn làm chậm lại thân hình của Diệp Viền.
Nhưng mà tất cả đều vô ích .
Thân hình của Diệp Viễn một lần nữa trong nháy mắt hiện ra trước mặt hắn, tiếp đó một chưởng được thi triển ra, hình như giống y như đúc với trước đây.
“Điệp Lãng Sóng Tâm Chường, nhị trọng lãng!”
Thân thể của Phí Thanh Bình giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Oạch!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!