Nhưng cũng chỉ là một chút bất ngờ nho nhỏ mà thôi, thực lực của Ngưng Tinh Cảnh tầng một cũng không đáng để hắn quan tâm quá nhiều.
Cái mà hắn thật sự kiêng kỵ là đám kiếm khôi kia, có điều hẳn cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần không tiến vào trận pháp, Diệp Viễn cũng không thể làm gì hắn.
Diệp Viễn nhìn thấy Lam Phong liền cười nói: “Lá gan của người cũng không nhỏ, lại dám một mình ở lại đây cản ta.”
“Không ngại, ta đã xin đồng bọn tiếp viện rồi, chỉ cần kiên trì đến khi bọn họ đến là được! Tuy mấy con rối của ngươi lợi hại, nhưng cũng không dễ dàng mà nhanh chóng đánh bại được ta đâu!” Lam Phong khinh thường nói.
Võ giả Cuồng Phong giới tôn trọng nhất là võ lực cá nhân, không thích dựa dẫm vào ngoại vật, cho nên bọn hắn vô cùng khinh thường thủ đoạn của Diệp Viễn.
Lam Phong hy vọng sẽ nhìn thấy được biểu tình thất thố hốt hoảng của Diệp Viễn, nhưng sau đó hắn lại phải thất vọng rồi.
Trên mặt Diệp Viễn không chỉ không có một tia kinh hoảng thất thố mà bình tĩnh đến nỗi khiến chính hắn cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.
Gặp quỷ rồi chăng, Lam Phong mắng thầm.
“Nói cách khác, ta chỉ cần giải quyết ngươi trước khi đồng bọn của ngươi đến là được đúng không?” Diệp Viễn cười nói.
“Hừ! ngông cuồng!” Lam Phong nghe vậy giận dữ mắng.
“Đừng phí lời, đến đi!” Diệp Viên duỗi tay, Thương Hoa Kiếm xuất hiện trên tay hắn.
Song, Lam Phong không hề động thủ, hắn sợ Diệp viễn đột nhiên phóng ra kiếm khôi. Một khi rơi vào trận pháp thì hắn muốn thoát thân cũng không dễ dàng nữa.
Lam Phong vừa nhìn đã biết là một người bụng dạ ngay thẳng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn là một kẻ ngốc.
Hiện tại người gấp là Diệp Viễn, chứ không phải hắn, hắn chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Mà điều này chính là do đại ca Lam Báo dạy hắn.
Diệp Viễn hơi mỉm cười nói: “Ngươi không đến? Vậy để ta đến.”
Diệp Viễn vung kiếm chỉ về phía Lam Phong, trong không khí bắt đầu xuất hiện những cánh hoa rơi lả tả.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lam Phong đại biến.
Tên nhãi ranh này vậy mà có thể điều động được nguyên lực thiên địa.
Hắn còn cho rằng thứ Diệp Viễn dựa vào là kiếm khôi, không ngờ hắn còn có chiêu thức cường đại khác.
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn mới chỉ là Ngưng Tinh cảnh, sao hắn có thể làm được điều này?
Nhưng cũng không còn thời gian để cho hắn nghĩ nhiều nữa, còn nghĩ nữa thì sẽ toi mất.
Sau khi đột phá Ngưng Tinh cảnh, năng lực cảm nhận và lực tương tác của Diệp Viễn với nguyên lực thiên địa lại càng bước lên một tầm cao mới, sử dụng Thiên Lưu Phi Hoa đã không còn phí sức như lúc còn là Linh Dịch cảnh nữa, tốc độ thi pháp cũng nhanh hơn rất nhiều.
Huynh đệ Lam Thị đều tu luyện theo một con đường, tốc độ cực nhanh, quyền lực cực mạnh.
Chỉ thấy Lam Phong nhún mũi chân, thân hình bạo động xông về phía Diệp Viễn.
Một đám cánh hoa như bay theo làn gió đến chắn trước mặt Lam Phong.
Lam Phong cắn chặt răng: “Phá cho