Diệp Viễn cười khổ: “Nhưng ba trận pháp này thực sự không khó mà!”
Sự thất vọng trên khuôn mặt của Vi Tiếu càng thêm nồng đậm: “Vẫn còn cứng miệng! Ba trận pháp này chính là tất cả tinh hoa trận đạo của tổ sư gia, một võ giả Linh Dịch cảnh nhãi nhép như ngươi dám nói xằng bậy là đơn giản, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ không biết giải thích thế nào mới khiến cho lão giả này tin tưởng.
Tiện tay móc ra một nắm Nguyên tinh hạ phẩm, Diệp Viễn nói với Vi Tiếu: “Vi lão, nhìn kỹ!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay đánh ra mấy viên Nguyên tinh hạ phẩm đó vây xung quanh một gốc cây đào.
Thuận theo viên Nguyên tinh cuối cùng được đánh về vị trí ban đầu, những Nguyên tinh đó đột nhiên sáng lên, rồi từ từ bay lên quay vòng quanh gốc đào.
Cuối cùng, những viên Nguyên tinh đó phát ra những tia sáng rực rỡ sáng chói mắt che kín cây đào.
Chốc lát sau, ánh sáng tan biến hết cây đào đó đã không còn nữa mà như tan biến hoàn toàn vậy.
Nét mặt Vi Tiếu tràn ngập cảm giác chấn động.
Sự chấn động của lão không phải vì cây đào bị biến mất mà là vì trận pháp mà Diệp Viễn bày ra.
“Đây là phiên bản đơn giản hóa của Tiếu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận!” Diệp Viễn nói.
Nói rồi, hắn lại móc ra một nắm nguyên tinh, tiện tay đánh ra.
Giống với ánh sáng lúc ban nãy, cây đào lại được ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là phiên bản đơn giản hóa của đại trận phong ấn cấp sáu!” Diệp Viễn lại nói.
Diệp Viễn còn đang định bố trí Tu La Mê Huyễn Trận thì Vi Tiếu liền ngăn lại nói: “Không cần, không cần nữa, ta… ta tin rồi! Nhưng điều này… điều này làm sao có thể?”
Ánh mắt Vi Tiếu nhìn Diệp Viễn như thể nhìn thấy quỷ, Vi Tiếu đợi chờ ở đây hơn mấy ngàn năm, đối với ba trận pháp này đã không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tuy uy lực của trận pháp đơn giản hóa không mạnh nhưng nguyên lý cũng như nhau.
Thủ pháp bố trí trận pháp của Diệp Viễn lưu loát sinh động hiển nhiên là đã rõ ràng trong lòng.
Qua một lát, Vi Tiếu mới dần dần tiêu hóa được kết quả này, nhưng sự khó hiểu trên mặt lão lại càng thêm nồng đậm.
‘Tông chủ năm đó là kỳ tài trời sinh, cũng phải hao tốn năm trăm năm mới lĩnh ngộ được năm phần mười của ba quyển trận pháp này, ngươi mới chỉ là Linh Dịch cảnh, ngươi… sao ngươi có thể làm được như vậy?” Vi Tiếu nói đến suýt cắn vào lưỡi luôn rồi.
Diệp Viễn một mặt vô tôi nói: “Vãn bối cũng không biết, cứ nhìn một cái là hiểu thôi.”
Diệp Viễn cũng không cố ý chọc tức Vi Tiếu, nhưng hắn lại không thể nói kiếp trước hắn là một trận sư cấp chín, đế hiểu được mấy cái trận pháp cấp năm cấp sáu này cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng mà Vi Tiếu vẫn bị chọc điên cả lên, biểu tình trên mặt lão đặc sắc cực kỳ, nếu lão không phải là một hồn thể thì có lẽ đã tức đến hộc máu rồi.
Cái gì mà nhìn một cái là hiếu chứ?
Người khác tốn thời gian mấy trăm nghìn năm cũng không chắc đã hiểu hết được, ngươi mới xem có không đến hai ngày đã hiểu rồi, có còn cho người khác sống hay không?
Đời này Vi Tiếu bái phục nhất chính là tông chủ, nhưng giờ xem ra, căn bản tông chủ cũng không thể so sánh với thiếu niên trước mắt được!
Điều này quá đả kích người khác rồi!