Một tiếng này của hán giống như là đang hỏi Long Đường, lại giống như là đang hỏi chính mình.
Trên mặt của Long Đường lúc này cũng đầy vẻ khiếp sợ, song hân vẫn trả lời: “Không sai, chính là Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhất trọng lãng!”
“Nhưng… Hắn không phải chỉ có ba ngày để tu luyện thồi sao?” Tả Bất Quy cảm thấy đầu óc của mình có chút không chịu nổi.
Thời gian ba ngày mà có thế luyện thành Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhất trọng lãng, lẽ nào nói Diệp Viễn này so với Long đường vẳn là yêu nghiệt hơn sao?
Nhung…
Coi như Diệp Viền quái vật hơn so với Long Đường, cũng không phái dùng thời gian ba ngày mà luyện thành chứ?
Long Đường dùng thời gian một tháng, mà Diệp Viễn chĩ dùng thời gian ba ngày, thời gian của Long Đường dùng lại gấp mười lần so với Diệp Viễn?
Điều này quá đá kích người khác rồi?
Long Đường cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong số học viên của Học Viện Đan Võ, không có ai thành thục loại võ kỹ này hơn hẳn.
Chiêu Diệp Viễn mới dùng vừa rồi tuyệt đối là nhất trọng lãng chân chính.
“Nếu như lần xem ngọc giản này của Diệp Viễn là lần đầu tiên, vậy thì chắc chắn trong vòng 3 ngày hắn đã luyện thành!” Lời nói của Long Đường lộ ra cảm giác vô cùng phức tạp.
Tả Bất Quy hiến nhiên cũng ý thức được điểm này, mở miệng nói: “Ý của ngươi là nói… Hắn lúc trước đã từng luyện qua? Lần này chẳng qua chỉ là che giấu mà thôi? Nếu là như vậy, thế thì mọi chuyện sáng tỏ rồi.”
Tả Bất Quy càng nghĩ càng thấy chuyện chính là như thế, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn, chỉ là có chút miễn cưỡng: “Ta đã nói rồi, làm sao cỏ thể có người biến thái hơn ngươi được chứ? Hơn nữa còn biến thái đến trình độ này!”
Long Đường lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không nói như vậy, chẳng qua là đưa ra một loại giả thiết. Trên thực tế, ta càng tin tưởng hân là lần đầu tiên thấy ngọc gián.”
Tả Bất Quy:..”
Trên sân, biếu hiện trong cặp mắt vô cùng lạnh nhạt của Hô Diên Dũng lóe lẻn chút ánh sáng.
Hắn đối với một kích này của Diệp Viễn mà cảm thấy kinh diễm, nhưng cái mà hắn cảm thấy kinh diễm kia không phải là Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, mà là thân pháp của Diệp Viền!
Bởi vì Diệp Viễn trước đây thi triển qua Thuấn Thiểm, cho nên mọi người đối với thân pháp của hắn cũng không gì có xa lạ, nhưng tất cả mọi người đối với nhận thức về Thuấn Thiến của hắn vẫn chỉ dừng lại ở cấp đại thành.
Mà mới vừa rồi, Diệp Viễn thi triển ra Thuấn Thiểm, tuyệt đối là cấp viên mãn!
Một cử động vừa rồi của Diệp Viễn cũng không có tàn ảnh, cho nên hắn lừa gạt được tai mắt của tất cả học viên.
Tàn ảnh là tiêu chí Thuấn Thiểm luyện đến cấp viên mãn, nhưng không phải là nói Thuấn Thiếm cấp bậc viên mãn nhất định phải sinh ra tàn ảnh.
Vận dụng chi diệu, tồn ư nhất tâm.
Đây mới là chân lý của võ kỹ cấp viên mãn!
Trùng hợp là, Hô Diên Dũng năm đó cũng luyện Thuấn Thiếm đến mức độ rất am hiểu, hắn là một trong số không nhiều người đem môn công pháp này luyện tới cấp viên mãn!
Tuy sau này hắn luyện tập võ kỹ thân pháp cao cấp hơn, nhưng Thuấn Thiểm đối với hắn mà nói, đương nhiên là không thể quen thuộc hơn.
Nhưng mới vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thấy Diệp Viền thi triển Thuấn Thiếm có chút không giống lắm, chỉ là cụ thể không giống ở chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
Nhung không thế nghi ngờ, sự hiếu biết của Diệp Viển đối với môn công pháp này, còn ở trên hằn!