Diệp Viễn lắc đầu: “Ngô trưởng lão, làm việc đừng nên quá tuyệt tình, nếu Thiên Càn Tông các người đã mời mọi người đến cùng nhau thăm dò bí cảnh, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời. Chúng ta ăn thịt, cũng phải cho người ta húp bát canh chứ. Ta xem thế này, bảo vật lấy được hai tông chúng ta mỗi bên bốn phần, còn hai phần còn lại chia đều cho sáu tông kia. Khi chọn bảo vật, hai nhà chúng ta ưu tiên chọn trước.”
“Không được! Bọn ta có ba Hóa Hải Cảnh, nếu muốn liều mạng, các ngươi cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi, dựa vào đâu mà phải chia đều với các ngươi.” Ngô Chiêu lập tức bác bỏ nói.
Hai mắt Diệp Viễn hơi híp lại, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, liền chia không nổi. Vậy dùng hành động thực tế, đánh xong hãy nói.”
Nói xong Diệp Viễn thực sự động thủ, vung kiếm thúc giục đám kiếm khôi một lần nữa.
Ngô Chiêu không ngờ Diệp Viễn nói đánh là đánh, lấy làm kinh hãi.
Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, Ngô Chiêu căn bản không biết nông sâu của hắn thế nào, đâu dám ra tay.
“Chậm đã, chậm đã, đã đến lúc này rồi, đánh cái gì mà đánh? Chúng ra lưỡng bại câu thương, chẳng phải là cho người khác được chỗ tốt sao.” Ngô Chiêu vội vàng nói.
Hắn nói câu này, đã rơi vào thế yếu.
Diệp Viễn lại vẫn bày ra tư thế muốn liều mạng đứng đó, lạnh lùng nói: “Vì Ngô trưởng lão nói ta không có tư cách chia đều bảo vật, nên ta muốn ước lượng một chút thực lực của mình. Nếu không địch lại các người, các người lấy nhiều hơn một chút cũng không sao!”
Ngỏ Chiêu hoàn toàn không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Được rồi, cứ làm theo ngươi nói đi.”
Thấy Ngô Chiêu mở miệng nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là đám đệ tử của tông môn, vui mừng như điên, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Diệp Viễn.
Có thể khẳng định, nếu không có lời của Diệp Viễn, bọn họ đừng nói là bát canh, ngay cả nước lã cũng không có mà uống!
Mặc dù chỉ có hai phần bảo vật, cũng không coi là trắng tay mà về. ở nơi bí cảnh nguy hiểm này, chắc chắn có không ít đồ tốt, nói không chừng còn chọn được cái bảo bối gì.
“Vậy sao? Vậy chẳng phải là tất cả đều vui vẻ. Cứ phải làm mọi người tan rã trong không vui làm gì.” Vừa nói Diệp Viễn vừa tra kiếm vào vỏ.
Ngô Chiêu buồn bực một hồi, thầm nghĩ ta chỉ đang đấu võ mồm với ngươi thôi được không, ai biết một lời không hợp ngươi lập tức muốn động thủ.
Đàm phán không đều như thế sao?
Là ngươi tự mình không theo lẽ thường, hiện tại lại quay qua trách ta?
“Nhưng chúng ta cũng phải nói trước, nếu có hai thứ cùng phẩm cấp thì chia đều, nếu như chỉ có một, ai tìm thấy thì là của người đó, nhưng phải bồi thường cho bên không có.” Ngô Chiêu nói thêm.
Diệp Viên gật gật, đối việc này không có ý kiến.
Thương nghị xong xuôi, mọi người tự nhiên dừng tay nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tuyệt nhiên không ai chú ý, trong trận doanh của Tử Thần Tông, không biết thiếu đi một người từ lúc nào.
Khi đám người Diệp Viễn lên tầng hai Vĩnh Hoa Cung, một bóng người xuất hiện trong một cái thiên điện ở tầng một.
Nếu Diệp Viễn ở đây sẽ nhận ra ngay, người này chính là Lâm Siêu của Tử Thần Tông.
Thiên điện này rất bí mật, khi đám Diệp Viễn đi vào Vĩnh Hoa Cung, căn bản không phát hiện ra nơi này.
Mà Lâm Siêu lại có vẻ rất quen thuộc với nơi đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!