Biết giá trị bề ngoài của nó, nhưng lại không biết được bản chất và nguyên nhân sinh ra nỏ.
Tuỵ rằng mồi người luyện võ đều tu luyện nguyên lực, nhưng để nói nguyên lực là cái gì, sợ rằng không người nào có thế nói ra.
Cùng với sự tảng lên càng ngày càng cao của cánh giới, người luyện võ mới có thế tiến một bước sâu hơn trong sự hiểu biết về nguyên lực .
Khi không hiếu gì về nguyên lực mà lại muốn luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, cũng chỉ có thể trải qua luyện tập không ngừng mới có thể từ từ mày mò luyện đến cái loại hợp độ này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao môn chướng pháp này lại khó luyện như thế.
Diệp Viễn kiếp trước có cảnh giới cực cao, lại có thành tựu đan đạo cực cao, cho nên luyện tập môn công pháp này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chậm rãi nâng tay phải lên, tia sáng nhàn nhạt màu vàng từ lòng bàn tay của Diệp Viên ngưng tụ lại, tạo thành một cái vòng xoáy nho nhỏ.
Một chưởng xuất ra, hào quang màu vàng đó như gợn nước khuếch tán ra, đung đưa từng tầng vầng sáng.
“Ầm!”
Vách tường lõm sâu vào, còn lõm sâu hơn so với vừa rồi.
Điệp Lãng Sóng Tâm Chường, nhất trọng lãng!
Lần thứ hai Diệp Viên xuất chưởng liền thi triến được ngay!
“Chính là cái cảm giác này. Có điều là, vẳn không thế nào ổn định được, thời gian thi triến cũng hơi lâu rồi, còn cần luyện tập nhiều hơn.” Diệp Viền tự nhủ.
Chớp mât đã qua ba ngày.
Sáng sớm ngày hôm đó, nơi đấu võ bị vây kín đến nồi giọt nước chảy không qua.
Trải qua ba ngày chuẩn bị, dường như mọỉ người đều biết về cuộc chiến sinh tử ở học viện Đan Võ của Diệp Viên và Phí Thanh Bình.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu người xem náo nhiệt cả, nơi nào cũng vậy.
Tuy việc hai bên tỷ võ trong cuộc chiến sinh tử chỉ là hai tiểu nhân vật,
nhưng nếu là cuộc chiến sinh tử, vậy thì sẽ có một bên phải chết, náo nhiệt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Chung quy lại đã hơn hai năm rồi học viện Đan Võ chưa từng xảy ra cuộc chiến sinh tử nào.
Cuộc chiến sinh tử còn chưa bắt đầu, tất cả đã mọi người tụ ba tụ năm bàn luận.
“Các ngươi đoán xem ai sẽ thắng?”