Mai Trăn nhìn từng cây từng cây Lan Tâm Hoa cấp ba, không khỏi chau mày lộ vẻ trầm tư.
“Mai Trưởng lão, nếu không có Diệp Viễn, thì ngay cả một cây Lan Tâm Hoa cấp ba chúng ta cũng không lấy dược, hắn chỉ lấy 5 cây, cũng coi như không nhiều”. Mạc Vân Thiên thấy Mai Trăn chau mày, vội vàng tiến lên trước nói.
Mai Trăn sững sờ, cười khổ nói: “Vân Thiên ngươi nói gì vậy? Không phải ta đang oán trách Diệp Viễn lấy nhiều mà là thấy hắn lấy quá ít. Nhưng chuyện thế này ta cũng không tiện làm chủ, nên mới phân vân”.
Nói xong hắn lại quay sang Diệp Viễn nói: Thế này đi, số Lan Tâm Hoa cấp ba còn lại ta thu lại trước, trở về ta sẽ bẩm báo với Tông chủ chuyện ngày hôm nay, xin tỏng chủ cho ngươi thêm mấy cây nữa”.
Diệp Viễn phất tay nói: “Không cần đâu, năm cây là đủ rồi, Mai trưởng lão mau thu lại đi, chúng ta còn phải khới hành nữa”.
Diệp Viễn đã nói như vậy mà Mai Trăn còn đắn đo nữa thì lại thành ra vẻ làm kiêu nên chỉ đành thu lại tất cả số Lan Tâm Hoa cấp ba còn lại.
Số Lan Tâm Hoa tam cấp này là dược liệu chính để luyện chê’ đan dược cấp ba Định Nguyên Đan, năm cây Lan Tâm Hoa cấp ba đã đủ cho Diệp Viễn luyện thành hơn trăm viên, đủ dùng trong một thời gian rồi.
Sau khi thu lại hết Lan Tâm Hoa cấp ba, mọi người trong u Vân tông mới bắt đầu lên đường tiến vào sâu trong bí cảnh.
Trải qua chuyện ở biển Man Đồ Hoa, mọi người đều không dám coi thường, cả quãng đường đều đề cao cảnh giác, cũng may không xảy ra vấn đề lớn nào.
Diệp Viễn đúng là mắt sáng như châu, dọc đường còn lấy được kha khá dược liệu cấp hai quý hiếm.
Chỉ có điều từ lúc qua biến Lan Tâm Hoa, không còn gặp được dược liệu cấp ba nào nữa.
Dịch Vô Cữu là người trên đường luôn trầm mặc bỗng nhiên hỏi Diệp Viễn: “Diệp sư đệ, trước đó đệ nói Man Đồ Hoa là cây cấy ghép, nói vậy chẳng phải biển hoa kia là đất có chủ sao? Lẽ nào bí cảnh…”
Dịch Vô Cữu vừa nói, trong lòng Mai Trăn đột nhiên cả kinh!
Lấy Man Đồ Hoa để nuôi dưỡng Lan Tâm Hoa cấp ba, đúng là tuyệt tác! Đây mới chỉ là vòng ngoài cùng của bí cảnh.
Lý Trường Vũ cũng nói, trong bí cảnh thậm chí có không ít dược liệu cấp bốn.
Nếu bí cảnh thật sự là đất có chủ thì mọi người có lẽ gặp nguy rồi. Có thể bày ra thế lực hàng trận lớn thế này, chỉ sợ còn mạnh hơn cả Thiên Càn tông.
Trước đó mọi người nghe Diệp Viễn nói đến Lan Tâm Hoa cấp ba, trong lòng đều bị chấn kinh mà bỏ qua vấn đề này.
Bây giờ vừa nghĩ, đám người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ ở Nam Vực này còn ẩn giấu một thê’ lực cường đại đến như vậy sao?
Diệp Viễn cười nói: “Vô Cữu sư huynh quả nhiên suy nghĩ kín kẽ, đất này quả thực là đất có chủ, chỉ có điều đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi!”
Nghe được nửa câu đầu của Diệp Viễn mọi người không khỏi giật thót tim, nghe đến nửa câu sau thì mới yên tâm trong lòng.