“Cái gì, ngươi muốn trở về một mình? Không được! Tuyệt đối không được!” Mai Trăn lập tức cự tuyệt nói.
Đối phương có tới hai tên cường giả Hóa Hải Cánh, một mình Diệp Viễn quay lại không phải muốn chết thì là cái gì?
Coi như Diệp Viễn có yêu nghiệt hơn nữa, hiện tại cũng không thể nào là đối thủ của cường giả Hóa Hải cảnh được!
Biểu hiện của Diệp Viễn cũng làm cho đám người có chút kinh ngạc, từ vừa rồi đến bây giờ, Diệp Viễn vẫn luôn là người bình tĩnh, tỉnh táo nhất.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại muốn trở về một mình!
Mạc Vân Thiên cũng giật nảy mình, vội vàng khuyên nhủ: “Mai trưởng lão nói đúng, chúng ta hẳn là nên biết nhẫn trước dũng sau, càng thêm cố gắng tu luyện mới phải. Diệp Viễn, cũng không cần nhất thời tranh hùng. Bằng vào thiên phú của ngươi, tương lai nghiền ép bọn hắn còn không phải chuyện trong vài phút?”
Diệp Viễn lại là cười nói: “Mai trưởng lão, Mạc SƯ huynh quá lo lắng. Chỉ là ta có một số chuyện khác phải xử lý, cũng không phải quay lại trả thù, chư vị không cần lo lắng. Mọi người đi trước một bước, quay đầu ta lập tức đuổi theo.”
Mai Trăn nghe lời này thì sững sờ: “Thật sự không phải ngươi muốn quay lại tìm đám người Thượng Thanh tông chứ?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thật sự không phải! Mai trưởng lão yên tâm,
Diệp Viễn còn có một số thủ đoạn nhỏ, muốn tự vệ ở trong Vân Mộng Sơn Mạch này là không thành vấn đề.”
“Trong Vân Mộng Sơn Mạch nguy cơ trùng trùng, có chuyện gì ngươi không ngại thì nói ra, tốt nhất là mọi người cùng nhau hành động.” Mai Trăn cau mày nói.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, đệ tử đi một chút là được, không chậm trễ mất bao nhiêu thời gian, Mai trưởng lão vẫn là mang mọi người đi trước đi.” Diệp Viễn kiên trì đáp.
Mai Trăn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy được rồi, ngươi làm nhanh rồi mau chóng chạy đến. Một mình ngươi đơn độc hành động, nếu như gặp phải tình huống gì thì không thể lỗ mãng, bảo toàn bản thân mới là quan trọng nhất!”
Diệp Viễn nói: “Mai trưởng lão yên tâm, Diệp Viễn không phải loại người lỗ mãng kia. Cáo từ!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn khẽ động, biến mất ở trong ánh mắt của mọi người.
Mai Trăn thở dài, nói với mọi người: “Chúng ta đi!”
Mạc Vân Thiên lại nói: “Mai trưởng lão, rõ ràng là Diệp Viễn hắn trờ về tìm đám người Thượng Thanh tông, sao người có thể thả hắn đi?”
Mai Trăn nhìn Mạc Vân Thiên một chút, thở dài: “Trước khi đi, Thái Thượng trưởng lão từng nói với ta, mặc dù chuyến này ta là người chủ sự, nhưng nếu như Diệp Viễn muốn làm chuyện gì, thì để hắn đi làm, không cần phải ngăn cản. Thì ra, Thái Thượng trưởng lão sớm dự liệu được cục diện hôm nay rồi!”
Mạc Vân Thiên nghe vậy không khỏi cứng lại, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Thái Thượng trưởng lão đã sớm dự liệu được Diệp Viền sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên cấp cho Diệp Viễn tự do hành động, sao hắn có thể xen vào?
Mạc Vân Thiên tin tưởng, chắc chắn Thái Thượng trưởng lão rõ ràng ý nghĩa của Diệp Viễn đối với u Vân tông hơn mình. Nếu dám nói như vậy, vậy đã nói rõ người có mười phần lòng tin đối với Diệp Viễn.