“Bảo ngươi nói thì ngươi nói, ấp úng làm gì?”
Đệ tử kia cắn răng nói: “Hắn nói u Vân tông ta cũng chỉ mạnh hơn một chút so với tông môn nhị lưu, căn bản là không xứng đứng trong hàng ngũ tám đại tông môn. Thiên Càn tông chính là đại tông đứng đầu Nam Vực, hắn là sứ giả của Thiên Càn tông, đi dạo bốn phía là cho u Vân tông chúng ta mặt mũi! Đệ tử… Đệ tử là sợ…, cho nên mới trực tiếp mang hẳn tới.”
Lúc nói chuyện đệ tử kia lòng đầy căm phẫn, hiến nhiên là tức sôi ruột.
Tiêu Kiếm nghe vậy giận tím mặt nói: “Thiên Càn tông thật sự là khinh người quá đáng! Tông chủ, theo ta thấy trực tiếp đuổi hắn ra ngoài là được! Dám khiêu khích u Vân tông ta như vậy, ở đây cũng là chúng ta cũng có lý nói!”
Đệ tử ở một bên cũng là một lòng căm phẫn, hiến nhiên vô cùng đồng ý với ý kiến của Tiêu đường chủ.
Vừa rồi người sứ giả kia vênh vang đắc ý, còn suýt chút cho hắn cái tát tai rồi.
Lạc Thanh Phong lại không có kích động như Tiêu Kiếm, nói với gã đệ tử: “Không phải hắn đi cùng ngươi tới sao? Người đâu?”
“Vừa rồi hình như hắn cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó ở trên quảng trường, liền lưu lại. Đệ tử sợ chậm trễ, cho nên tranh thủ thời gian bẩm báo với tông chủ.” Đệ tử nói.
Lúc này thần sắc của Lạc Thanh Phong đã khôi phục bình thường, gật đầu: “Ngươi làm không tệ, là ta trách oan ngươi rồi, dẫn ta đi gặp người sứ giả này xem.”
“Tông chủ! Những năm này chúng ta đã nhẫn nhịn Thiên Càn tông đủ rồi, bây giờ ngay cả một tên sứ giả nho nhỏ cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta!” Tiêu Kiếm tức giận nói.
Lạc Thanh Phong nhìn Tiêu Kiếm một chút, thở dài: “Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành cố nhiên là phẩm chất cao thượng, nhưng ở vị trí này của ta, nhất định phải vì tương lai của tông môn mà cân nhắc! Mặc kệ là Diệp Viễn, là Dịch Vô Cữu, hay là Thiên Vũ, đều là tương lai của tông môn! Nhiệm vụ của chúng ta, không phải sính dũng nhất thời, mà là cam đoan những thiên tài này có thể trưởng thành!”
Thần sắc Tiêu Kiếm cứng lại nói: “Thế nhưng… Thiên Càn tông cũng khinh người quá đáng! Bây giờ đến một tên sứ giả nho nhỏ cũng dám diễu võ giương oai ở trước mặt chúng ta, những người khác thì càng không cần phải nói! Dù sao chúng ta cũng là cao tầng một tông, không đến mức phải khúm núm trước mặt một sứ giả chứ?”
Sắc mặt Lạc Thanh Phong trầm xuống nói: “Tiêu Kiếm! Ngươi quá ngây thơ rồi! Thế giới võ giả từ trước đến nay đều là cường giả vi tôn, chẳng lẽ ngay cả điểm nhận biết ấy ngươi cũng không có sao? Tôn nghiêm không phải người khác đưa cho ngươi, là chính ngươi phải giành lấy! Nếu như ngươi và ta có thực lực Hồn Hải Cảnh, thì có cần phải xem sắc mặt bọn hắn không? Hiện tại thật vất vả tông môn chúng ta mới sinh ra mấy mầm mống tốt, cũng đừng đế bị hủy hoại ở trên tay của chúng ta!”
Lạc Thanh Phong nói một phen, để Tiêu Kiếm chán nản không thôi.
Thế giới của võ giả từ trước đến nay đều là cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có bị đào thải, làm gì có ai đồng tình.
Thiên Càn tông cường đại, môn nhân bọn hắn mới dám lớn lối như thế!
Mặc dù cách làm của Tiêu Kiếm có thể lấy được sảng khoái nhất thời, nhưng hậu quả về sau quá nghiêm trọng.
Một khi bị người nắm cán, nói không chừng Thiên Càn tông sẽ coi đây là thời cơ, phát động chiến tranh tông môn với u Vân tông!
Nếu như vậy, hậu quả liền nghiêm trọng!
Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân, dã tâm của Thiên Càn tông đã rõ rành rành, chưa hẳn là không có khả năng bọn hắn sẽ phát động chiến tranh tông môn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!