Từ trước đến nay Dịch Vô Cữu vẫn lạnh nhạt cũng hơi biến sắc mặt nói: “Trách không được Diệp Viễn lợi hại như thế, thì ra đã hiểu được Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý! Xem ra, hắn là lĩnh ngộ trên Cửu Thiên Lộ. Thế nhưng u Vân tông ta lập tông mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có rải rác mấy người có thể ngộ ra chân ý mà sư tổ lưu lại. Nhưng mấy người kia đều là ở thời kỳ tông môn còn ở Bắc Vực, mấy ngàn năm trở lại đây, không một người có thể ngộ ra! Diệp Viễn này, thật sự là ghê gớm!”
Trình Vũ ở một bên đã sớm xem đến choáng váng, sợ hãi than: “Chân ý! Diệp Viễn hắn vậy mà đã nắm giữ chân ý! Đây chính là chân ý đấy! Làm sao lại bị người nắm giữ dễ dàng như thế? Cái này… Đối thủ của ta lại là người nắm giữ chân ý sao?”
Dịch Vô Cữu nhìn hắn một cái, an ủi: “Tiểu Vũ, đây chính là một cơ hội cuối cùng của ngươi. Dứt bỏ được nồi lo được mất, ngươi sẽ có đại thu hoạch.”
Trình Vũ lại là thân thụ đả kích nói: “Ai, cả đám các người đều quá biến thái! Đệ không có loại ngộ tính kia, giao thủ với hắn cũng làm sao thắng được.”
Dịch Vô Cữu cười lắc đầu, không nói
nữa.
Hắn biết thiên phú của Trình Vũ, mặc dù không đến mức siêu tuyệt, nhưng cũng không phải loại người phổ thông tầm thường.
Có điều tính cách hắn bảo thủ, gặp chuyện dễ dàng lùi bước. Dạng tính cách này khó thành đại sự, nhất là trên võ đạo, rất khó có thành tựu.
Trình Vũ rơi xuống cuối cùng trong đám đệ tử tinh anh là có chút ít liên quan đến tính cách của hắn.
Có điều loại chuyện này dù người khác có nói thế nào cũng vô dụng, nhất định phải chính hắn ngộ ra mới được.
Ý nghĩa của hai chữ Chân Ý này thật sự là quá nặng, mọi người dưới đài nghe Thiên Vũ nói, đều trở nên mất bình tĩnh.
“Ngươi nghe thấy Thiên Vũ sư huynh mới vừa nói cái gì không? Huynh ấy nói là Diệp Viễn nắm giữ chân ý! Là nắm giữ, chứ không phải lĩnh ngộ hình thức ban đầu của chân ý!”
“Quá giả rồi! Đây chẳng phải là nói, tương lai nhất định Diệp Viễn có thế trớ thành cường giả giống như sư tổ u Vô Nhai hay sao? u Vân tông chúng ta, đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện cường giả như vậy rồi?”
“Ta không tin! Chuyện này sao có thể? Loại chuyện lĩnh ngộ chân ý này, làm sao có thể dễ dàng như vậy?”
Dưới đài nghị luận ầm ĩ, bẽn phía đối diện với Thiên Vũ, Diệp Viễn lại cười nói: “Nhãn lực của Thiên Vũ sư huynh thật tốt, thế nhưng… chỉ sợ sư huynh sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy đi?”
Thiên Vũ hào phóng thừa nhận: “Đã ngươi hoàn toàn lĩnh ngộ Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, tất cả kiếm chiêu của ta đối ngươi đã vô dụng, đành phải dùng thủ đoạn khác rồi. Mặc dù lấy lực áp người có chút thắng không anh hùng, nhưng ta đã không có biện pháp khác. Thân là một võ giả, ta không muốn thua!”
Ý tứ trong lời nói này của Thiên Vũ, có nghĩa là hắn muốn lấy cảnh giới đè ép Diệp Viễn.
Có điều Diệp Viễn thật không cảm thấy có gì không ổn, đứng ở trên lôi đài, mỗi người đều không muốn thua, bao gồm cả Diệp Viễn hắn!
Từ trong ánh mắt của Thiên Vũ, Diệp Viễn thấy được ý chí chiến đấu nồng đậm, không khỏi hiểu rõ trong lòng.
Xem ra lần trước đối thoại, đã kích thích Thiên Vũ rất lớn.
Tràng tỷ đấu này, đối với Thiên Vũ mà nói ý nghĩa phi phàm.
Diệp Viễn cười: “Thiên Vũ sư huynh đây là nói gì vậy chứ? cảnh giới vốn là một bộ phận của thực lực, ở đâu ra mà thắng không anh hùng? Có điều sư huynh muốn thắng ta, sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!