Loại nghiền ép trên cảnh giới này, cũng không phải dựa vào thiên phú là có thể thay đổi!
Dịch Vô Cữu nói: “Cảnh giới kiếm ý của Diệp Viễn cao đến mức vượt qua tưởng tượng của mọi người! Nếu ta đoán không lầm, có khâ năng hắn đã nắm giữ Thanh Cương Tử Dương chân ý! Cho dù không có hoàn toàn nắm giữ, sợ là cũng không kém phần nhiều lắm. Nếu như ngươi đụng phải hắn, vẫn là phải cấn thận mới được, không thể chủ quan!”
Trình Vũ nghe vậy hít vào một ngụm khí lạnh, hắn biết kiếm ý của Diệp Viễn rất mạnh, lại không ngờ rằng đã mạnh tới mức này!
Ngay cả chưởng môn đều không có nắm giữ Thanh Cương Tử Dương chân ý, Diệp Viễn nhỏ tuổi như vậy, lại đã nắm giữ?
Khó trách khi hắn đối chiến với Trương Kính, có thể biến nặng thành nhẹ như vậy!
“Vậy ý của sư huynh là… Lần này Thiên Vũ và Đường Ngọc Nhi nguy hiểm?”
Dịch Vô Cữu lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Thiên Vũ và Đường Ngọc Nhi đều là người thiên tư trác tuyệt, cảnh giới lại cao hơn Diệp Viễn nhiều như vậy, tự nhiên là có sức đánh một trận. Ta bây giờ muốn nhìn xem là… Thiên Vũ bị áp chế trên kiếm đạo, hắn sẽ dùng phương pháp gì đến quyết đấu với Diệp Viễn!”
Trình Vũ không còn gì để nói, vốn cho rằng Diệp Viễn là quả hồng mềm dễ bóp, hiện tại xem ra ai cũng không phải quả hồng mềm mà!
Trình Vũ biết đến thực lực của Tùy Lượng, không có gì bất ngờ xảy ra ba hạng đầu chính là Thiên Vũ, Đường Ngọc Nhi và Diệp Viền rồi.
Chỉ là xếp hạng chính xác, thì lại không dễ kết luận.
Vốn dĩ Thiên Vũ được kỳ vọng nhất, lúc này ưu thế lại không bằng Đường Ngọc Nhi.
Trình Vũ liền cảm thấy có chút lộn
xộn.
Trên lôi đài, Đường Ngọc Nhi một thân lụa mỏng hỏa hồng, lộ ra thanh lãnh cao ngạo.
Dung nhan tuyệt thế kia cũng không thua cô cháu Nam Phong bao nhiêu.
Có điều nếu ai bởi vì nàng là tuyệt sẳc mỹ nữ mà khinh thị nàng thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt!
Lần trước thi đấu, Thiên Vũ từng chịu thiệt lớn trong tay Đường Ngọc Nhi, suýt nữa bại trận!
Đường Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn Diệp Viễn ở đối diện nói: “Diệp Viễn, ngươi thật sự rất mạnh! Thế nhưng, ngươi cũng chỉ tới đây mà thôi!”
Diệp Viễn nghe vậy sững sờ, không ngờ Đường Ngọc Nhi vừa lên đã hùng hổ dọa người như vậy.
“Ha ha, sư tỉ chẳng những vóc người xinh đẹp, cũng lại rất có khí thế nữa!” Diệp Viễn cười nói.
Sắc mặt Đường Ngọc Nhi lạnh xuống, ấn tượng về Diệp Viễn trở nên càng kém hơn: “Hừ! Đồ dê xồm! Đợi chút nữa ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Đường Ngọc Nhi tâm cao hơn trời, căn bản không để những đệ tử trẻ tuổi vào mắt. Cho nên trong tông môn người thầm mến nàng rất nhiều, nhưng dám thổ lộ lại không có mấy người.
Đã từng có người sau khi thổ lộ với nàng bị đánh đến mức nằm trên giường hai tháng, từ đó về sau mọi người chỉ có thể chôn dấu phần ái mộ này trong lòng.
Diệp Viễn vừa lên đã nói nàng xinh đẹp, cho nên bị nàng xếp vào hàng ngũ dê xồm.
Diệp Viễn bật cười nói: “Sư tỷ xinh đẹp như hoa, lại không cho người ta tán thưởng, chẳng phải là uổng phí phần mỹ mạo này sao?”