Thiên Nhất đại lục ở vùng đất Cực Bắc, trên biển có một khu vực rất lớn.
Nơi này hàng năm sương mù dày đặc, hơn nữa vô cùng quỷ dị, đến thần thức cũng không thể xuyên thấu.
Cường giả đi vào đám sương mù này chưa bao giờ nhìn thấy đi ra.
Dần dà nơi này ít ai lui tới.
Vì thế mọi người gọi nó là vùng cấm trên biển.
Nhưng mà lúc này, bên trong sương mù lại có bóng người lay động, đúng là có một nhóm đại quân đang ẩn nấp trong đó.
Trên người mỗi người trong đám đại quân ai nấy tỏa ra huyết khí mạnh mẽ.
Trong đó có hai người là có huyết khí mạnh nhất!
Hai người này, một người là Hàm Quang, một người là Sắc Lặc.
Bọn họ là thống soái đại quân, và cường giả Chân Hoàng Thiên!
"Hàm Quang thống soái, đám sương mù dày đặc do Thú Ăn Sương Mù tạo ra đúng là nơi che giấu hành tung tốt nhất của chúng ta đấy!" Sắc Lặc cười nói.
Hàm Quang gật đầu, nói: "Nếu không nhờ nó thì huyết khí của chúng ta rất khó che giấu, muốn phát động đánh bất ngờ thật đúng là không dễ dàng. Cũng may mấy vị Huyết Đế đại nhân chém đầu Thú Ăn Sương Mù cũng không gây ra sóng gió gì."
"Còn mười ngày nữa đám người La Xuyên thống soái sẽ đến, chúng ta có thể phát động tấn công bất ngờ! Đến lúc đó, chắc chắn đám Nhân tộc thấp kém kia sẽ hoảng hốt! Ha ha ha ... " Nói đến chỗ đắc ý, Sắc Lặc không nhịn được cất tiếng cười to.
Hàm Quang cũng cười nói: “Đúng vậy, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều đặt ở phía Nam, chắc chắn không thể tưởng tượng được Huyết Không Chủ Tể đã vượt qua biên giới, xây dựng con đường thông biển, tiếp theo tập kích ở cực Bắc! Thành trì ở phương Bắc không có bao nhiêu cường giả, chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh vài tòa thành trì, đứng vững gót chân, thì bọn họ sẽ rơi vào tình thế hai mặt giáp địch! Thiên Nhất đại lục này chính là của chúng ta!"
Khi nói chuyện, hai người có vẻ vô cùng hưng phấn.
Đột nhiên, Hàm Quang nhíu mày, nói: "Hửm? Có người xông vào! Diệt Trần, ngươi mang đội một trăm người, đi giet may tên nhân loại kia!"
“Tuân lệnh!"
Một Bán Chân Hoàng Thiên nhanh chóng bước ra khỏi hàng, mang theo một trăm thủ hạ Thánh Hoàng Thiên, đi vào bên trong sương mù.
Hiện tại cách đạo kiếp diệt Chân Hoàng Thiên đã qua mười một năm.
Năm người Diệp Viễn tuy gặp nhiều nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn bình an đi tới bên ngoài Thiên Nhất đại lục.
Lúc ấy, Diệp Viễn và Dương Thanh khiến cho Hải Vực bạo động, tất cả cường giả đều bị hai người bọn họ dụ dỗ bỏ đi rồi.
Đại Hoàng, Cảnh Phỉ và bọn Tiểu Thanh lại không ai quan tâm.
Diệp Viễn nhìn tấm bản đồ biển trong tay, cười nói: "Chúng ta chỉ còn cách Thiên Nhất đại lục không bao xa nữa! Đi xuyên qua đám sương mù này là đến rồi!"
Dương Thanh nghe vậy rất hưng phấn, nói: "Ha ha ha ... Đại lục mới, bản tôn muốn xưng bá đại lục này! Có ta, là vô địch!"
Tiểu Thanh ở bên cạnh nịnh nọt: "Chủ nhân tài năng xuất chúng, trong vòng ngàn năm chắc chắn có thể bước lên đỉnh cao thế giới, lần thứ hai trở thành chúa tể đại lục!"
Dương Thanh đắc ý nói: "Tiểu Thanh, đến lúc đó ngươi chính là đệ nhất chân linh dưới trướng của ta! Diệp Viễn, ngươi là đệ nhất thần tướng của ta!"
Ba người Diệp Viễn trợn trắng mắt.
Ai cho hai tên này tự tin đó thế?
Có lẽ là đa số thời điểm Dương Thanh đều tỏ ra vẻ đáng thương đi?
Bỗng nhiên Diệp Viễn biến sắc, vừa sợ vừa giận kêu lên: "Cẩn thận!”
Còn chưa nói dứt câu, trong sương mù đã có hơn trăm bóng người bay ra, từ bốn phương tám hướng vây công năm người!
Dương Thanh lại không sợ, cười lớn nói: "Con đường chúa tể của Thanh Thiên thánh tôn bắt đầu từ các ngươi vậy! Xem thương!"