Diệp Viễn cưỡi Đại Hoàng, thong dong nhàn nhã dạo bộ trên biển.
Tốc độ không mau cũng không chậm.
Tiểu Long Nữ Cảnh Phỉ biến thành một con giao long, xoay vòng trên đỉnh đầu hai người họ như chú chim sơn ca vui vẻ.
Rất rõ ràng, họ không hề bận tâm đến chuyện của đám Hải Tộc kia.
"Diệp Sư, chúng ta thảnh thơi như vậy thật sự không sao chứ?" Đại Hoàng hơi thấp thỏm lo lắng nói.
"Ai ya, sao con trâu vàng nhà ngươi lại dông dài như vậy? Diệp Viễn ca ca của ta là đệ nhất thiên hạ, đám Hải Tộc thối này nào phải là đối thủ của huynh ấy chứ?" Diệp Viễn vẫn chưa lên tiếng, Cảnh Phỉ đã ngắt lời.
Diệp Viễn mỉm cười nói: "Không phải không chạy mà là có chạy cũng không thoát được. Nếu sớm muộn gì đều phải đánh một trận, vậy thì chiến thôi."
"Nhưng nếu như động tới Chân Hoàng Thiên ... "
"Chân Hoàng Thiên đâu có nhàm chán như vậy, thật sự muốn ra tay thì Trác Bất Phàm đã chết từ lâu rồi, sao có thể đuổi giết ngàn vạn dặm chứ?" Diệp Viễn cười nói.
Đại Hoàng ngẫm nghĩ một chút, cũng đúng.
Trong mắt Chân Hoàng Thiên, Thánh Hoàng Thiên chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Giết một Thánh Hoàng Thiên nho nhỏ lại chẳng kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, nào sẽ thật sự để ý đến chuyện nhỏ nhặt này?
Dua theo su hiển thị cua Hải Đồ, họ moi đi chua được nửa đường của Thiên Quỳ hải vực.
Hải vực cấp Chân Hoàng quá lớn, gần như gấp vạn lần Kế Nam hải vực.
Dù Diệp Viễn dốc hết sức lên đường, cũng cần phải mất một đến hai năm.
Hoàn toàn không chạy thoát.
Đột nhiên, Diệp Viễn xoay chuyển ý niệm nói: "Đến rồi! Là hai vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn."
Cơ thể Đại Hoàng trở nên căng chặt, làm tốt công tác chiến đấu.
Mấy giây sau, hư không rung chuyển, trên mặt biển xuất hiện một đám đông cường giả.
Đếm kỹ một chút, áng chừng có khoảng hơn sáu mươi vị cường giả Thánh Hoàng Thiên, gấp đôi lúc trước!
Kình Lan làm gương trước, nhìn Diệp Viễn rồi lạnh lùng quát lên: "Tiểu tử, ngươi dám gây rối ở Thiên Quỳ hải vực, chán sống rồi sao?"
“Diệp mỗ không hề gây rối, chẳng qua xá muội nghịch ngợm, ta sẽ gánh lấy họa do nó gây ra."
Diệp Viễn bình thản nói nhưng lại cực kỳ khí phách.
Tất nhiên không thể nào đưa Cảnh Phỉ ra được.
Một khi đã thế vậy chỉ có nhận lấy!
Kình Lan nghe xong cười chế giễu nói: "Ngươi chỉ là một tên Thánh Hoàng Thiên hạ vị nho nhỏ, có thể gánh nổi sao?"
Diệp Viễn hờ hững nói: "Có gánh nổi hay không cứ thử thì biết!"
"Được, vậy thử xem."
Kình Lan hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền vang dội.
Một con cá voi khổng lồ huyễn ảo trực tiếp lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhướng mày, không nghĩ tới tên này lại là một cường giả hóa hình.
Nhưng hắn không hề do dự cũng tung ra một đấm.
‘Âm!'
Mặt biển chấn động, con cá voi khổng lồ huyễn áo kia lại bị đánh tan chỉ bằng một đấm của Diệp Viễn.
Thế nhưng mấy vị Thánh Hoàng Thiên trực tiếp bị hất văng bởi một chiêu quyết đấu giữa hai người.
Có thể thấy sức lực của chiêu này mạnh mẽ đến nhường nào.
Kình Lan co rụt con ngươi, kinh hãi trước thực lực của Diệp Viễn.
"Hóa ra là nghịch tu! Thảo nào thực lực lại mạnh như vậy!" Kình Lan ngạc nhiên hô lên.
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Thì ra ngươi lại biết về nghịch tu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!