Nhưng mà cấp bậc của loại võ kỹ này đối với người đã có cảnh giới tu luyện cao như Diệp Viền thì quả thực là không đáng nhắc đến.
Nói ra thì Diệp Hàng đưa Diệp Viền đến học viện Đan Võ cũng là một chuyện tốt, tên tiều tử này tốt xấu gì cũng lên lớp học được mấy tiết học và cũng nghe lọt tai được vài thứ.
Tuy những thứ này hiện tại đối với Diệp Viễn mà nói là không đáng nhắc tới, nhưng lại là lựa chọn tốt để che giấu tai mắt người đời.
Với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, Thuấn Thiếm là một môn võ kỹ thực tế nhưng lại quá phỏ trương.
Tuy nói môn võ kỹ này vô tình trùng hợp với lẽ trời, nhưng thực tế nó chỉ mạnh vừa đủ thôi, ngay cả ngưỡng cửa còn bước không qua.
Những ngày qua Diệp Viền sắp xếp lại trí nhớ ở kiếp trước của bản thân, dựa vào chút ấn tượng kiếp trước, tự mình tìm tòi ra vài bộ võ kỹ căn bản, Thuấn Thiểm chính là một trong số đó.
Thật ra Thuấn Thiểm mà Diệp Viễn thi triển ra có chút mơ hồ, có điều việc Diệp Viễn lý giải võ kỹ của bản thân chắc chắn mạnh hơn rất nhiều so với những người giáo tập kia của học viện.
“Chả trách ngươi lại không để tùy tùng đi cùng, không ngờ rằng Thuấn Thiểm của ngươi có thế luyện tới trình độ này, khá lắm! Xem ra những đánh giá về ngươi trong tình báo so với thực tế khác nhau một trời một vực!” Cừu Ảnh lạnh lùng nói.
Thuấn Thiểm cũng chẳng phải là võ kỹ độc môn gì, điều này dĩ nhiên là Cừu Ảnh biết. Song Thuấn Thiếm là bộ pháp di chuyển trong phạm vi nhỏ, đối với việc ám sát mà nói tác dụng của nó cũng không lớn, cho nên hán cũng không nghiên cứu kỹ lưỡng.
Cảnh giới của một môn võ kỹ đều có phân chia như nhau, từ thấp đến cao theo thứ tự là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, và phá huyễn trong truyền thuyết.
Dù vậy, Cừu Ảnh cũng biết có thế sử dụng Thuấn Thiếm để lưu lại tàn ảnh thì trình độ môn võ kỹ này tối thiểu cũng đã đạt tới cảnh giới viên mãn. Một mồn thân pháp lợi hại như vậy mà có thể luyện tới cảnh giới viên mãn lúc ở Nguyên Khí cảnh, nếu không gặp được người luyện võ am hiếu về thân pháp, dường như đã đầy đủ sức tự vệ rồi, chả trách tên tiếu tử này lại ngông cuồng như vậy, đúng thật là có chút bản lĩnh.
Thân là một thích khách, Cừu Ảnh hiến nhiên giỏi về võ kỹ thân pháp. Song võ kỹ thân pháp của hắn chỉ tu luyện đến cảnh giới đại thành, so với cảnh giới viên mãn thì khoảng cách chênh lệch quá lớn.
Đừng nghĩ rằng cảnh giới đại thành và viên mãn chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng đối với một môn võ kỹ mà nói lại là khác biệt trời vực.
Cái gọi là viên mãn, chính là việc tu luyện môn võ kỹ này đạt tới đỉnh cao, không thế có khả năng tăng lên được nữa. Không phải là loại yêu nghiệt có ngộ tính siêu cường thì sẽ rất khó khăn trong việc luyện một môn võ kỹ đạt tới cảnh giới viẻn mãn.
Còn như phá huyễn trong truyền thuyết, ý là phá vỡ viên mãn, huyễn hóa ra khả năng khác, là một loại thăng hoa đối với võ kỹ ban đầu.
Đế một loại võ kỹ đạt tới cảnh giới phá huyễn, thì yêu cầu của nó vô cùng hà khắc. Điều này làm người ta tức lộn ruột, cho nên mới gọi nó là cảnh giới trong truyền thuyết. Thông thường mà nói, luyện một môn võ kỹ tới cảnh giới viên mãn, chính là đại diện cho việc đạt đến cảnh giới tối cao.
Cừu Ánh luôn có chút tự phụ về thân pháp của mình, nhưng lại không muốn thua trong tay tên công tử bột này.