‘Âm!'
Đạo Vân Thánh Tôn tung ra một chưởng, cơ thể của sát thi trực tiếp bị đánh rớt một nửa.
Nhưng sát thi hoàn toàn không thèm để ý, vẫn vung kiếm đánh tới như cũ.
Đạo Vân Thánh Tôn nhíu mày, rõ ràng cảm thấy khó dây dưa.
Những vị Thánh Tôn khác cũng lần lượt ra tay, định làm nổ tung đám sát thi này.
Nhưng một đám sát thi khác lại lao ra chém giết từ bên cạnh.
Sát khí trên người của đám sát thi này gần như đã ngưng thành thực thể, thực lực lại không hề thua kém cường giả Thánh Hoàng Thiên.
Vẻ mặt của cả đám Thánh Tôn thay đổi một cách rõ rệt, liên tiếp thi triển các chiêu thức trên người đối phương. Nhưng bên kia lại không hề bị thương dù chỉ một chút, chỉ lùi lại mấy bước rồi tiếp tục lao tới.
‘Âm!
Đạo Vân trúng một chưởng của đối phương trực tiếp bị đánh văng ra ngoài.
“Chết tiệt, đám sát thi này đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm, hoàn toàn không thể giết chết được!" Đạo Vân cắn răng nói.
'Rống!'
Một tiếng rồng ngâm vang lên, ánh kiếm chợt lóe, đầu của một sát thi trực tiếp nổ tung như dưa hấu sau đó ngã xuống đất, không hề động đậy.
Mọi người lần lượt thay đổi sắc mặt, hoảng hốt nhìn về phía Diệp Viễn.
Một nhát kiếm này được phát ra từ Long Tuyền Kiếm của Diệp Viễn.
"Điểm yếu của đám sát thi này chính là phần đầu, chỉ cần chém là được!" Diệp Viễn nói.
Mọi người nghe xong, lúc này mới tỉnh táo lại, liều mạng tung ra đủ loại chiêu thức ném lên đầu của đám sát thi.
Nhưng nói thì dễ làm lại rất khó.
Tuy rằng đám sát thi này không có bao nhiêu linh trí nhưng vẫn còn tồn tại bản năng.
Chúng lần lượt che lấy đầu mình, hoàn toàn không có cách nào đánh vỡ.
Hơn nữa những vị Ngọc Hoàng Thiên bình thường, cho dù đánh trúng được đầu cũng không thể đánh nát.
Tuy nhiên đòn tấn công của Bán Thánh Hoàng Thiên vừa mau lẹ lại tàn nhẫn, có thể đánh nát đầu sát thi giống như Diệp Viễn vừa nãy.
Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, như vậy mới biết uy lực đòn tấn công vừa rồi của hắn đã có thể so được với Bán Thánh Hoàng Thiên.
Tên này mới đạt tới Ngọc Hoàng Thiên trung vị mà thôi!
Hắn còn chưa tới Thánh Hoàng Thiên, thế nhưng thực lực đã sánh ngang với Bán Thánh Hoàng Thiên rồi.
Sát khí xung quanh càng lúc càng nhiều, hơn nữa thực lực sát thi ngày càng mạnh.
Lúc này đã xuất hiện sát thi Thánh Hoàng Thiên đỉnh phong hạ vị.
“Chết tiệt, rốt cuộc ở đây có bao nhiêu sát thi vậy? Cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết ở nơi này!" Thiên Lộc Thánh Tôn cắn răng nói.
Diệp Viễn cũng hơi nhíu chặt mày lại, cuối cùng hắn biết nhóm Nhan Ngọc Chân gặp phải chuyện gì rồi.
Khi nay vừa mới bước vao Me Thần Cung đa có nhiều sat thi cường đại như vậy.
Nếu họ lại vào sâu hơn một chút thì chắc chắn càng thêm nguy hiểm.
“Hình như chúng muốn ép chúng ta vào lối đi kia, không thể lại qua đó nữa, trong đo nhat định con co su ton tại cang manh hơn!" Tử Dương Thánh Tôn vội nói
"Nếu không phải làm gì bây giờ? Tiến hay lui đều sẽ mất mạng." Nguyên Diệc Thánh Tôn giận dữ hét lên.
"Tiền bối, bây giờ nên làm như thế nào?" Diệp Viễn nhíu mày nói.
Rõ ràng hắn cũng đã cảm nhận được áp lực.
Xung quanh đã xuất hiện hơn chục sát thi Thánh Hoàng Thiên Cảnh, lại tiếp tục như vậy thì nhóm Thánh Tôn cũng không chống đỡ nổi.
“Ưm ... Để Đại Hoàng mở đường, chạy về phía Tây Bắc, ta nhớ trong đó có một Tàng Bảo Các! Nếu như ta đoán không nhầm, Đoạn Không Tiên Ngưng hẳn là ở trong đó. Thực lực của tên nhóc đo cung không mạnh bao nhiêu, không thể nào lại tiến sâu hơn, đến đó đã là cực hạn rồi." Di Thiên nói.
"Đại Hoàng! Bên kia!" Diệp Viễn nghe vậy, không hề nghĩ ngợi lạnh lùng quát lên một tiếng.
Đại Hoàng tuân lệnh, bắt đầu vặn vẹo cơ thể.