Cần phải biet rang nguoi có thể luyen chế Tứ Khí Đan đạt mức Cửu Phẩm cực hạn chính là cường giả Thánh Hoàng Thiên, mọi người đều cần tỏ ra tôn trọng một vị Thiên Dược Sư như vậy.
Cả đám Thánh Tôn có chút ngốc lặng, họ lại đi đắc tội một sự tồn tại như thế.
Sử Việt nâng niu Tứ Khí Đan, kích động đến mức run lên.
Hắn ta chỉ muốn đan dược thất phẩm, kết quả Diệp Viễn lại tặng hắn một viên Cửu Phẩm cực hạn.
Hiệu quả của thuốc chênh lệch hoàn toàn không hề nhỏ!
Những vị cường giả Ngọc Hàng Thiên còn lại vô cùng ngưỡng mộ khi tận mắt chứng kiến Sử Việt đột phá Bán Thánh Hoàng Thiên.
Họ liều mạng xông vào Mê Thần Cung này để làm gì chứ, chẳng phải là vì đột phá cảnh giới tăng mạnh thực lực hay sao?
Khoảng thời gian này, ngày càng nhiều Ngọc Hoàng Thiên cũng tụ tập đến bên ngoài của Mê Thần Cung.
Một đám cường giả Thánh Tôn cũng không tùy tiện xông vào nơi này bởi vì họ cũng cần kẻ đỡ đạn.
Mê Thần Cung trước mặt là một vùng cung điện cực kỳ rộng lớn, tuy rằng đã rách nát đến cực điểm nhưng mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Thánh Tôn tiếc mạng, tự nhiên không chịu dễ dàng tiến vào trong.
“Cũng tới giờ rồi, đi vào thôi! Cấm chế ở bên ngoài Mê Thần Cung này đã nát từ lâu, nhưng mọi nguoi vẫn cần phải can than mot chut." Thiên Lộc Thánh Tôn đột nhiên lên tiếng.
Mọi người lần lượt gật đầu với vẻ mặt nặng nề.
Rõ ràng họ đều cảm nhận được nguy hiểm.
Diệp Viễn cũng không làm ra vẻ, đi theo đội ngũ tiến vào Mê Thần Cung.
Họ vừa mới tiến vào bên trong, sát khí bức người ập tới trước mặt.
Những luồng sát khí này như có thực thể, giống như lưỡi đao cắt qua gương mặt.
"Sát khí mạnh quá!" Diệp Viễn kinh ngạc cảm thán nói.
"Lúc Mê Thần Cung thịnh vượng, đệ tử dưới trướng đã hơn trăm vạn! Người có thực lực kém cỏi nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng Thiên! Một tông môn khổng lồ bậc này bị tiêu diệt, vô số oan hồn, chút sát khí này là cái thá gì chứ? Mê Thần Cung mà các ngươi tiến vào, chẳng qua chỉ là một góc núi băng của Mê Thần Cung thật sự mà thôi! Nếu như đến được cổng sơn môn chân chính, sát khí có thể trực tiếp giết chết cả đoàn người các ngươi." Di Thiên lên tiếng.
Diệp Viễn nghe xong cũng không khỏi kinh hãi.
Trăm vạn đệ tử!
Kẻ yếu nhất cũng đều là Thánh Hoàng Thiên!
Quả thật khó mà tưởng tượng một tông môn bậc này!
Phải biết rằng, một vị Thánh Hoàng Thiên gần như có thể đi ngang ở Vũ Thanh đại lục này.
"Đây không phải sơn môn chân chính sao?" Diệp Viễn bỗng nhớ ra điều gì đó mở miệng hỏi.
"Tất nhiên không phải! Với chút thực lực này của các ngươi thì sao có thể tìm được sơn môn chân chính của của Mê Thần Cung chứ? Thậm chí cả một vùng cung điện này còn không được coi là cổng ngoài của Mê Thần Cung! Nếu thật sự muốn tới sơn môn, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ ngươi được! Có lẽ một hạt bụi rơi xuống từ trên nóc nhà cũng đủ để giết chết ngươi rồi." Di Thiên nói.
Diệp Viễn nghe xong chỉ biết líu lưỡi, chuyện này cũng quá khoa trương đi.
“Cũng không biết Đoạn Không Tiên Ngưng ở chỗ nào." Diệp Viễn cau mày nói.
Cung điện này quá lớn, hắn đi vào đều cảm thấy có chút lạc đường.
Nhan Ngọc Chân chỉ nhắc tới tên Đoạn Không Tiên Ngưng, nhưng lại không nói rõ phương hướng.
Nhưng ngẫm lại nơi này cũng vô cùng nguy hiểm.
Nếu không với thực lực của Nhan Ngọc Chân năm đó nhất định có thể lấy được.
“A!"
“A!"
Mọi người không đi được bao xa, phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!