Lúc này Vô Phương Đạo Nhân vô cùng đắc ý.
Neu la chan linh Thanh Ton tam thưong, tự nhien co the vỗ chet han ta chỉ bằng một chưởng.
Nhưng những chân linh Thánh Tôn này không có linh trí lại hoàn toàn khác.
Trước đó Vô Phương Đạo Nhân bị chân linh Thánh Tôn này truy đuổi đến độ cùng đường mạt lộ.
Nào biết trong thời điểm mấu chốt cuối cùng, hắn ta lại đột phá Bán Thánh Hoàng Thiên, nguyên thần tăng vọt, Ngự Linh Thuật cũng đột phá được trói buộc.
Hắn ta đã dây dưa với con chân linh Thánh Tôn này nửa tháng, cuối cùng cũng thu phục được nó.
Vẻ mặt của một đám Thánh Tôn đen như đáy nồi.
Cả đám họ đều tổn thất nghiêm trọng thảm hại, thế nhưng lại để tên này chiếm hời!
"Chúc mừng Vô Phương huynh! Thủ đoạn của Vô Phương huynh thật tuyệt, lại thật sự thu phục được một con chân linh Thánh Tôn."
Đúng lúc này, một bóng người cưỡi một con trâu vàng khổng lồ phiêu bồng đáp xuống.
Diệp Viễn vừa xuất hiện, từng ánh mắt muốn giết người đồng loạt nhìn qua.
Nhất là mười ba vị cưong gia Thanh Ton luc nay chỉ ước nuốt chung Diệp Viễn.
Nhưng that ra Diệp Viễn không thèm để ý đến những ánh mắt này của họ, lập tức đi tới bên cạnh Vô Phương.
Đám người này ai nấy đều vô cùng âm hiểm, chính mình không tính kế bọn chúng thì sẽ bị chúng gài bẫy.
“Ha ha, mọi người cùng vui, không phải đệ cũng đột phá rồi sao? Hửm? Đại Hoàng Thánh Tôn cũng đột phá rồi!"
Vô Phương đột nhiên phát hiện, khí tức của Đại Hoàng lại mạnh hơn một bậc lớn so với lúc trước, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây cũng nhanh quá đi!
Không phải ai cũng có thể lập tức đột phá Thánh Hoàng Thiên nhiều như vậy được.
Lời này vừa được thốt ra, các Thánh Tôn khác cũng không khỏi hiểu ra, sắc mặt người nào người nấy càng đen hơn.
Không hề nghi ngờ, Đại Hoang nuốt những gốc thiên dược kia nên mới có thể đột phá!
Đáng chết!
Họ tổn thất nhiều như vậy, thế nhưng không vớt được lợi ích gì dù chỉ một chút.
Còn về chuyện Diệp Viễn đột phá Ngọc Hoàng Thiên trung vị, lại bị họ trực tiếp xem nhẹ.
Ở đây, Ngọc Hoàng Thiên trung vị thật sự rất tầm thường.
Trong lòng Đạo Vân Thánh Tôn cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi còn dám tới à? Thật sự coi đám Thánh Hoàng Thiên bọn ta đều ăn chay sao?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không phải các ngươi ăn chay, nhưng cũng ăn không ít thuc an man đau nhỉ? The nao con muon lại nem them sao? Ta co the dụ bọn chúng tới đây."
Sắc mặt Đạo Vân Thánh Tôn tối sầm lại, lập tức ngậm miệng lại.
Thiên Lộc Thánh Tôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Thôi quên đi, đồ tốt that sự hẳn là ở bên trong Mê Thần Cung, không cần so đo với hắn! Chờ vào trong Mê Thần Cung, bổn tôn lại muốn nhìn thử xem hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa không!”
Diệp Viễn “ô' một tiếng, nói: "Vậy các ngươi có thể thử xem."
Đúng lúc này sau lưng Diệp Viễn vang lên một giọng nói yếu ớt: "Cái kia ... Diệp huynh đệ, ta đã gom đủ thiên dược Tứ Khí Đan rồi, có thể ... "
Diệ Viễn xoay người nhìn sang, hóa ra là Sử Việt.
Hắn ta đã biết Đại Hoàng là cường giả Thánh Tôn, tự nhiên không dám tỏ ra càn rỡ trước mặt Diệp Viễn.
Lần này vận khí của Sử Việt không tồi, không hề bị chân linh Thánh Tôn đuổi giết.
Hơn nữa trong lúc hỗn loạn, hắn ta cũng tìm được một vùng thuốc cỡ nhỏ, thế mà gom đủ thiên dược Tứ Khí Đan.
Lúc này hắn ta cũng thử một chút, xem Diệp Viễn có giữ lời hay không.
Diệp Viễn thấy vậy cũng hơi tỏ ra kinh ngạc.
Tên này lại thật sự gom đủ thiên dược.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!