"Mê Thần Cung từng là một thế lực lớn khắp các thiên, cường giả nhiều như mây trên trời, một thời cực thịnh! Bọn họ từng là tông môn mạnh nhất Xích Minh và Dương Thiên, không ai sánh bằng! Đáng tiếc là tông môn này quá mức kênh kiệu, dám sinh ra ý định nhất thống Tam Thập Tam Thiên! Chẳng qua thực lực bọn họ thật mạnh, Mê Thần Cung không ngừng mở rộng, gần như quét ngang một nửa lãnh thổ Tam Thập Tam Thiên!"
"Cuối cùng bọn họ chọc cho Chúa Tể Chư Thiên xuất động, dẫn phát chiến tranh chư thiên! Trận chiến ấy đánh tới trời long đất lở, chư thiên sụp đổ! Đây không phải từ ngữ hình dung, là that sự long trời lở đất! Tông môn Mê Thần Cung cùng cả một đại lục cứ vậy bị đánh vỡ, rơi vào Hỗn Độn! Đây cũng là nguồn gốc Thiên Đoạn đại lục. Không ngờ nó lại rơi xuống nơi này!"
Diệp Viễn và Đại Hoàng nghe xong thì không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.
Không gian Tam Thập Tam Thiên vững chắc cỡ nào chứ?
Thậm chí nếu chưa bước chân vào Ngọc Hoàng Thiên là không cách nào phi hành thời gian dài.
Vậy mà trận chiến chư thiên lại có thể đánh cả một đại lục rơi vào hư không.
Vậy trận chiến ấy phải khổng lồ cỡ nào, thảm thiết đến đâu?
"Chúa Tể Chư Thiên ... "
Diệp Viễn lẩm bẩm: "Tiền bối, Chúa Tể Chư Thiên ... đều là thực lực gì?"
Di Thiên cười nói: "Thực lực của Chúa Tể Chư Thiên không phải là điều ngươi bây giờ có thể tưởng tượng được! Ngươi chỉ cần biết, bọn họ lên trời xuống đất, điên đảo càn khôn, không gì không làm được! Ở Vũ Thanh đại lục các ngươi, Thánh Hoang Thiên là có thể xung tôn. Nhưng đứng trước thế lực như Mê Thần Cung thì Thánh Hoàng Thiên còn chẳng đủ tư cách canh cửa! Vũ Thanh đại lục chẳng qua là hang cùng ngõ hẻm linh khí thiếu thốn của Tam Thập Tam Thiên thôi.”
"Linh khí các ngươi cảm thụ ở nơi này. Khi Thiên Đoạn đại lục cường thịnh thì linh khí phải nồng đượm hơn cả trăm lần! Trong hoàn cảnh như vậy, Thánh Hoàng Thiên lại tính cái thá gì?"
Diệp Viễn nghe mà tâm huyết dâng trào, hắn thế mới biết bản thân nhỏ bé, ếch ngồi đáy giếng thế nào!
"Tiền bối, chẳng lẽ ngài ... cũng là Chúa Tể Chư Thiên sao?" Đại Hoàng tò mò.
Di Thiên hờ hững: "Long tộc chân chính sống tại hỗn độn, ngang hàng với trời, sinh ra đã là Chúa Tể Cảnh! Ngươi nghĩ sao?'
Đại Hoàng trợn tròn mắt trâu, há hốc miệng.
Sinh ra chính là Chua Tể!
Cũng quá đả kích người đi!
Chúng sinh nghịch thiên mà đi, trải qua vô số kiếp nạn mới có thể chứng đạo Thiên Vị.
Nhưng có người vừa sinh ra đã ở điểm cuối.
Thử hỏi có tức hay không cơ chứ?
Hai mắt Diệp Viễn lại lấp lóe, bất chợt nói: "Tiền bối, ngươi nói Chúa Tể Cảnh có thể lên trời xuống đất, điên đảo càn khôn! Vậy nếu ta đạt tới Chúa Tể Cảnh, có thể hồi sinh người đã chết chứ?"
Hắn chợt nhớ tới hình ảnh chập chờn trước mộ phần phụ thân khi hắn chính tay đâm Cửu Thương Thiên Đế, mang theo một tia khao khát hỏi Di Thiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!