Diệp Viễn nghe lời, đặt long giác lên trên Giới Bích.
Vù!
Ngoài dự đoán của Diệp Viễn, thân thể hắn thế mà lại trực tiếp vọt vào trong Giới Bích, lảo đảo ngã nhào.
Diệp Viễn không khỏi sửng sốt, hắn còn tưởng rằng gian nan lắm chứ, không ngờ lại vào được một cách dễ dàng như vậy.
"Tiền bối, hình như không khó như trong tưởng tượng." Vẻ mặt Diệp Viễn vô tội nói.
Di Thiên cũng nghệt ra, nói: "Tiểu tử ngươi ... A, ta hiểu rồi, ngươi tu luyện công pháp đứng đầu hỗn độn nên bản thân ngươi vô cùng thân thiết với hỗn độn. Lại thêm lực lượng tác của tộc chân long nên rất dễ tiến vào Giới Bích. Có điều ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, chút thực lực ấy của ngươi, căn bản không đi được bao xa."
Diệp Viễn đi về phía đoàn khí màu vàng kia, cười nói: "Có thể lấy được Hồng Mông Khí là được, ta phải làm gì để luyện hóa nó?"
Di Thiên nói: "Ngươi đánh Vạn Giới Sơn vào giữa Hồng Mông Khí, sau đó dựa theo phương pháp ta nói, dẫn từng chút từng chút Hồng Mông Khí vào. Chú ý, quá trình này không được có chút sai lầm nào. Bằng không, không những thất bại trong gang tấc, mà còn làm cho Vạn Giới Sơn bị thương. Đoàn Hồng Mông Khí này cũng bị lãng phí."
Nói xong, Di Thiên truyền phương pháp luyện hóa cho Diệp Viễn.
Diệp Viễn đi tới bên cạnh Hồng Mông Khí, dựa theo phương pháp luyện hóa mà Di Thiên nói, đánh Thông Thiên Sơn vào giữa đoàn Hồng Mông Khí.
Bên kia, lão giả đang kịch chiến với Đại Hoàng như có linh cảm, toàn thân bỗng nhiên chấn động.
Lão ta nhìn chẳm chẳm vào Thông Thiên Sơn, trong ánh mắt tràn đầy khiếp
sợ.
"Thông ... Thông Thiên Sơn! Thông Thiên Sơn thế mà lại ở trong tay hắn!"
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy ai ngờ Thông Thiên Sơn trên dưới Ngọc Chân Thiên Tông đau khổ truy tìm thế mà lại tự tìm đường trở về!
Âm!
Ngay lúc lão giả khiếp sợ, Đại Hoàng ra chiêu Móng Lắng Lơ, đạp tới một cước.
Lão giả đang lơ đãng không kịp chuẩn bị, lập tức bị một cước của Đại Hoàng giẫm lên mặt.
Lão giả máu mũi giàn giụa, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang xoay vòng vòng.
Đại Hoàng cùng vẻ mặt coi thường nói: "Trong lúc đánh nhau còn dám phân tâm, đây là khinh thường người à?”
Đại Hoàng thật thà, lời nói vậy mà lại trở lên sặc mùi làm màu đỏm dáng.
Lão giả nhịn cơn đau, trầm giọng nói: "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Tại sao Thông Thiên Sơn lại ở trong tay các ngươi?"
Đại Hoàng thản nhiên nói: "Muốn biết, chờ bản tôn đánh ngươi thành phế nhân trước rồi hãy nói! Lát nữa Diệp đại sư tự nhiên sẽ đến nói cho ngươi biết!"
Lão giả căm hận nhìn Đại Hoàng nói: "Ngươi đường đường là cường giả Thánh Tôn, vậy mà lại muốn trở thành tay chân của một tên Ngọc Hoàng Thiên nho nhỏ?”
Đại Hoàng khinh thường nói: "Chim yến nào biết chí của thiên nga? Ngươi cho là Thánh Hoàng Thiên tam kiếp rất mạnh, nhưng so với Diệp đại sư thì chẳng là gì cả! Được rồi, đừng nói nhảm nữa, xem móng của ta đây!"
Dứt lời, lại là một cái Móng Lẳng Lơ.
Không thể không nói, tuy chiêu thức mà Di Thiên truyền thụ cho mình nhìn trông rất xấu hổ, nhưng uy lực thì thực sự rất mạnh.
Mỗi một chân đều mờ mịt bất định, khó mà nắm bắt.
Muốn phòng vệ, cực kỳ trắc trở.
Lão giả vừa mới ăn một cước, cả người còn đang lảo đà lảo đảo như say sóng, sao chịu được một cước này nữa?
Đại Hoàng cũng là đắc thế không buông tha người, một móng lại một móng.