"Lần tiến vào bí cảnh này đối với cường giả Thánh Hoàng Thiên có khi cũng hết sức nguy hiểm. Đại Hoàng, ngươi quay về Vạn Yêu Đại Sơn trước đi." Trầm mặc một lúc, Diệp Viễn đột nhiên nói.
"Diệp đại sư nói gì thế? Nếu Đại Hoang đã theo Diệp đại sư thì đương nhiên phải bảo vệ cho Diệp đại sư rồi. Bí cảnh có hung hiểm tới đâu đi nữa thì Đại Hoàng cũng đi cùng ngươi!" Đại Hoàng không chút nghĩ ngợi nói.
Lời này của Diệp Viễn cũng không phải là đang thử.
Giữa han với Đại Hoàng chẳng phải quan hệ khế ước, Đại Hoàng cũng chẳng phải là tọa kỵ của hắn thật.
Mặc dù Đại Hoàng thật thà, cố chấp, nhưng Đại Hoàng không ngốc.
Nhìn từ chuyện hắn sống chết muốn đi theo Diệp Viễn là có thể đã nhìn ra.
Chuyện hắn ta đã quyết thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
Đi với Diệp Viễn, có nguy hiểm, thế nhưng hồi báo càng cao.
Lần này đi rồi, muốn đi theo bên người Diệp Viễn lần nữa, khó đấy.
Trong lòng Đại Hoàng như gương sáng vậy.
Có điều đúng là nó chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi, nếu như không có Diệp Viễn thì suốt đời này nó cũng đừng mơ bước vào Thánh Hoàng Thiên được.
Vậy nên, nó cũng không do dự lâu, lập tức trả lời Diệp Viễn.
"Tổ sư của Ngọc Chân Thiên Tông, cường giả Thánh Tôn đã từng oai phong khắp ngũ đại Thiên Vực cũng vẫn lạc ở nơi đó! Ngươi, thật sự muốn đi?"
Đại Hoàng gật đầu nói: "Đi, tại sao không đi? Nhân loại các ngươi không phải có câu ... gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm sao? Có lẽ chuyến đi này lại là cơ duyên của Đại Hoàng ta thì sao?"
Diệp Viễn nghe vậy, nhếch miệng cười nói: "Tốt, vậy thì chúng ta cùng xông vào Thánh La bí cảnh!”
Nếu Đại Hoàng đã liều mình bồi quân tử thì Diệp Viễn hắn đương nhiên sẽ ghi tạc trong lòng.
Ngọc Chân Thiên Tông, Ngọc Kỳ Phong.
Nơi này có vô số cấm chế bao phủ.
Ngọc Kỳ Phong này chính là cấm địa lớn nhất của Ngọc Chân Thiên Tông trong lời Hàn Phóng!
Ở đây, ngoại trừ tông chủ ra, mặc kệ là kẻ nào cũng không được đến gần.
Lúc Ngọc Chân Thiên Tông đang hưng thịnh từng hạ cấm chế cực kỳ mạnh mẽ ở nơi này, dù là Thánh Hoàng Thiên cũng khó xông vào.
Cảm thụ được dao động cấm chế kinh khủng này, Đại Hoàng cũng thấy hơi kinh hồn táng đảm.
Nó cảm thấy nguy hiểm!
“Diệp đại sư, nơi này Đại Hoàng cũng không vào được, không bằng chúng ta đi trước đi? Cho trở về rồi từ từ nghĩ cach." Đại Hoang nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đến cũng đến rồi, gấp cái gì?"
Hắn nhìn xung quanh cửa vào, rất nhanh đã thấy được trên một cái ụ đá có một lỗ khảm, hình dạng hết sức cổ quái.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!