Đi hai bước, Diệp Viễn bỗng nhiên đứng lại.
Ánh mắt của hắn, nhìn về phía một cái quầy hàng của phường thị.
“Ha, Đại Hoàng, vận khí của ngươi không tệ! Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được một gốc cây Thiên Táng Tử Lăng Hoa!" Diệp Viễn cười nói.
Cả người Đại Hoàng chấn động, mắt trâu trợn thật lớn, kích động đến run cả người.
Hắn ta không biết Thiên Táng Tử Lăng Hoa là cái gì, nhưng Đại Hoàng lại biết, nếu Diệp Viễn nói như vậy thì nhất định là có thiên đan thích hợp cho mình!
Quả nhiên, đi theo Diệp đại sư có thịt ăn!
Không đúng, là có đan ăn!
Chủ quán là một lão đầu nhỏ người, thấy Diệp Viễn nắm Đại Hoàng đi tới không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú đánh giá Diệp Viễn đi đến.
Nơi phường thị loại nhỏ này là con đường phải đi qua khi lên xuống núi.
Thế nên mới có thể có nhiều người ở đây như vậy.
Ban nãy Đại Hoàng đại phát thần uy, lão đầu tử đương nhiên cũng thấy được.
"Đạo hữu, không biết Thiên Táng Tử Lăng Hoa này bán thế nào?" Diệp Viễn
nói.
Lão đầu tử người còn chưa lên tiếng thì Vệ Duật đã đến bên cạnh, hét lớn: "Sử Việt, Thiên Táng Tử Lăng Hoa này, ta mua!"
Diệp Viễn nhíu mày, đã động sát cơ.
Hắn đến Ngọc Chân Thiên Tông có mục đích khác, vậy nên không muốn quá rêu rao.
Có điều Vệ Duật này khiêu khích mình ba phen mấy bận, coi mình không dám giết người thật à?
Sử Việt thản nhiên nói: "Chỉ đổi, không bán!”
Diệp Viễn nói: "Đổi thế nào?"
Sử Việt nói: "Một viên Tứ Khí Đan!”
Diệp Viễn cau mày nói: "Thiên Táng Tử Lăng Hoa đổi một viên Thiên Hoàng đan, có hơi đòi hỏi quá đáng đi?"
Sử Việt cười nói: “Quý ở hy hữu!"
Vệ Duật cười to nói: “Đồ nhà quê chui từ đâu ra thế, chắc là chưa thấy Tứ Khí Đan bao giờ chứ gì? Sử Việt, Thiên Táng Tử Lăng Hoa này ta muốn, vừa lúc, trên người của ta có một viên Tứ Khí Đan!"
Trên Vũ Thanh đại lục, thiên dược Thiên Hoàng đan tứ phẩm cần đều cực kỳ trân quý.
Vậy nên Thiên Hoàng đan tứ phẩm, cũng cực kỳ trân quý.
Võ giả tầm thường, đừng nói là dùng Thiên Hoàng đan tứ phẩm, chắc còn chưa thấy bao giờ.
Cũng chỉ có đệ tử tông lớn như Vệ Duật mới lấy ra được thiên đan trân quý như vậy.
Noi, Ve Duat móc ra một viên thiên đan, đung là Tứ Khí Đan.
Người bên ngoài thấy thiên đan này, đương nhiên là có vẻ mặt hâm mộ.
Ai ngờ, Sử Việt nhận thiên đan quan sát, lại trả lại cho Vệ Duật, lắc đầu nói: "Tứ Khí Đan của ngươi chỉ có tứ phẩm thượng, ta muốn đổi loại ngoài thất phẩm!"
Mặt Vệ Duật tối sầm, trầm giọng nói: "Sử Việt, ngươi cũng chém giá quá rồi đấy! Một gốc cây thiên dược, ngươi muốn đổi Thiên Hoàng đan thất phẩm? Không nói đến giá trị của nó không xứng với giá này, ngoại trừ một số trưởng lão đứng đầu của Đan Minh kia, người có thể luyện chế Tứ Khí Đan thất phẩm sợ là còn chưa sinh ra trên đời này đi?"
Sử Việt cười nói: "Vậy nên, ta chính là thử thời vận. Nếu không có thật, ta sẽ không để ý. Lưu trữ Thiên Táng Tử Lăng Hoa này lại, ta cũng không sợ không bán được, không phải sao?"
Thiên Táng Tử Lăng Hoa, ở Vũ Thanh đại lục đúng là cực kỳ thưa thớt.
Dù cho ở Đan Minh cũng không nhất định có nó.
Loại thiên dược quý hiếm này, đương nhiên hắn ta không lo không bán được.
Vệ Duật vốn rất tức giận, thế nhưng lại nghĩ hắn ta không thể lấy đan dược thất phẩm ra được thì đương nhiên Diệp Viễn cũng không lấy ra được, trong lòng nhất thời cân bằng rất nhiều.
"Thất phẩm sao? Cũng không khó, ta có thể giúp ngươi luyện chế. Nhưng, thiên dược của Tứ Khí Đan, phải do chính ngươi đưa ra." Diệp Viễn đột nhiên nói.
Sử Việt lắc đầu nói: "Ta là một kẻ tán tu, cũng không có thiên dược của Tứ Khí Đan. Nếu ngươi không lấy ra được, vậy đừng nói nữa."
Đối với Đại Hoàng, hắn ta cũng không kiêng kỵ cho lắm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!