Tu luyện không màng xuân thu, trong núi không biết đến thời gian.
Thời gian năm mươi năm trôi qua thấm thoắt.
Năm mươi năm này, Diệp Viễn ở trong Vạn Yêu Đại Sơn, hiếm khi trải qua những ngày tháng thanh thản.
Hom nay, nam ngưoi Ho Bí đứng ben ngoai sơn động lo lang không yên, không ngừng đi đi lại lại.
“Ta nói này Kim Mao, ngươi có thể ngừng nghỉ một chút được không? Ngươi cứ xoay vòng vòng như vậy, lão tử hoa hết cả mắt rồi!" Hổ Bí mất kiên nhẫn nói.
Kim Mao tự nhiên chính là Cuồng Sư Đại Vương.
Cuồng Sư vừa nghe thấy vậy giận dữ nói: "Nhìn cái mặt hổ kia của ngươi xem, đều sắp sụp xuống thành mặt lừa rồi, có tư cách gì nói lão tử chứ?"
Sơn động này chính là nơi Diệp Viễn bế quan.
Mà hôm nay là ngày hẹn ước tròn năm mươi năm của Diệp Viễn.
Nếu hôm nay Diệp Viễn không đưa ra được Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan, hắn sẽ bị Thiên Đạo phản phệ mà chết!
Giac mong tro thanh Thanh Hoang Thiên của nam người kia cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Vì vậy lúc này năm người họ đều tỏ ra vô cùng sốt ruột không yên.
Tất nhiên càng lo lắng nhiều hơn.
“Ôi, các ngươi nói thử xem, Diệp Viễn thật sự có thể làm được không? Năm mươi năm đột phá một cảnh giới lớn, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới khó mà tưởng tượng được trên con đường Đan Đạo, thật sự quá gắng gượng!" Vạn Tượng lo lắng nói.
"Bây giờ ngẫm lại quả thật không lạc quan cho lắm! Nghĩ một chút cảm thấy loại chuyện này không có khả năng!" Hổ Bí Đại Vương nói.
“Còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là đến thời gian ước hẹn! Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa ra, e là cơ hội đi ra rất xa vời!"
Họ thừa nhận rằng Diệp Viễn cực kỳ yêu nghiệt.
Nhưng năm mươi năm trước, Diệp Viễn chẳng qua chỉ mới bước vào Vô Cực Thiên Vị, thậm chí còn chưa bắt đầu nghiên cứu Thiên Đan tam phẩm.
Năm mươi năm này, Diệp Viễn không những muốn đột phá một cảnh giới lớn của cảnh giới Võ Đạo, mà càng cần đột phá hai đại cảnh giới của Đan Đạo.
Ngẫm thôi cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng cho lắm.
Cần phải biết rằng, ngưỡng cửa Ngọc Hoàng Thiên Vị này đã ngăn lại biết bao nhiêu thế hệ tài năng xuất chúng.
Giang Lập được xưng là thiên tài đệ nhất thiên hạ vào mấy trăm năm trước cũng bị dậm chân tại một bước này.
Nhung thien tai Vo Dao nhu Lac Van Khinh cung bị ngan tro mat may tram nǎm.
Đột phá Hoàng Cực Cảnh cần phải có cơ duyên.
Nhưng lại chỉ cho Diệp Viễn thời gian năm mươi năm ngắn ngủi!
Điều muốn mệnh người khác nhất đó là cảnh giới Đan Đạo vô cùng huyền diệu kia của Diệp Viễn, không hề nghi ngờ phải tốn càng nhiều thời gian đi mài giũa hơn.
Năm người Hổ Bí cùng với Ngưu Ma Thánh Tôn gần như đã lật tung ba thước đất của toàn bộ Vạn Yêu Đại Sơn. Cuối cùng năm năm trước đã góp đủ sáu phần thiên dược của Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan.
Tuy nhiên lần bế quan cuối cùng của Diệp Viễn đã vượt quá mười năm!
Họ cũng không biết Diệp Viễn đã đạt đến bước nào rồi!
“Hừ! Mấy người các ngươi nghe cho kĩ, nếu Diệp Viễn không ra được thì hãy tự sát tạ tội đi!"
Lúc này Ngưu Ma Thánh Tôn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng nói.
Năm người họ vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Diệp Viễn bị Thiên Đạo phản phệ mà chết, đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường phía trước của hắn ta.
Làm sao hắn ta có thể nhịn nổi việc này chứ?
Ngưu Ma Thánh Tôn đã tin tưởng vững chắc, với thiên phú của Diệp Viễn thì việc đạt đến cảnh giới huyền diệu kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng nam tên ngu ngoc nay lại ep han phat ra loi the với Thiên Đạo, yeu cầu Diệp Viễn luyện chế ra Quỳnh Dao Thiên Thánh Đan trong vòng năm mươi năm.
Năm mươi năm quá ngắn, quá ngắn rồi!
Ngưu Ma Thánh Tôn hắn ta tài năng xuất chúng đến nhường nào, lúc trước vượt qua một đại cảnh giới cũng tốn mất thời gian mấy ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!