"Thật tốt quá Diệp Viễn đại ca, bọn họ không đuổi tới đây!"
Thạc Ngôn thấy bọn Tử Quang Chiến Lang không đuổi tới, không khỏi quá đỗi vui mừng.
Diệp Viễn lại hừ lạnh nói: "Tiểu tử ngốc, nhất định là chúng ta nhầm lẫn bất cẩn bước vào cấm địa nên bọn họ mới không dám đuổi tới! Ngươi nhìn kỹ xem, đây là chỗ nào?"
Thạc Ngôn nghe vậy thì giật mình, vội vàng đánh giá xung quanh.
Nhìn một cái, hắn ta không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Ta hoàn toàn không nhận ra địa hình chỗ này! Chẳng lẽ ... Chúng ta đã xâm nhập vào lãnh địa của Thánh Tôn rồi?"
Thánh Tôn, là tôn xưng đối với cường giả Thánh Hoàng Thiên.
'Thánh Tôn? Cho dù là lãnh địa của cường giả Thánh Hoàng Thiên, bọn họ cũng không cần thiết phải kiêng kỵ như vậy chứ?" Diệp Viễn khó hiểu nói.
"Đại ca, ngươi có chỗ không biết rồi, lãnh địa mà Thánh Tôn chưa cho phép thì không thể tự tiện xông vào! Một khi bị phát hiện, chẳng những bị xử tử, mà thế lực liên quan có khi cũng bị tiêu diệt!" Sắc mặt Thạc Ngôn tái mét, nói.
Diệp Viễn nghe vậy cũng cau mày nói: "Bá đạo như vậy à? Có điều, chỉ là Thánh Hoàng Thiên mà thôi, cần phải hung hang như vậy sao?"
"Không được, đại ca, chúng ta không thể tiến vào sâu hơn nữa! Một khi bị phát hiện, chúng ta chẳng những phải chết mà phụ vương cũng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu!”
Nói xong, Thạc Ngôn liền lôi kéo Diệp Viễn chạy ra bên ngoài.
Diệp Viễn lại cười khổ nói: "Không còn kịp rồi, chúng ta đã bị phát hiện!"
Thạc Ngôn biến sắc, chỉ thấy một bóng người từ trong rừng chậm rãi đi ra.
Đó là một lão hoàng ngưu, khí tức trầm ổn như núi, đúng là Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn!
Lão hoàng ngưu yên lặng nhìn hai người, mở miệng nhàn nhạt nói: "Tự tiện xông vào lãnh địa Thánh Tôn, hai người các ngươi tự sát tạ tội đi."
Ngữ khí kia, căn bản là không có chỗ để thương lượng.
"Đi!"
Diệp Viễn lạnh giọng quát một tiếng, mạnh mẽ lấy Thần Nguyên ra, mang theo Thạc Ngôn bay nhanh đi.
Ngồi chờ chết không phải là tính cách của Diệp Viễn.
Lão hoàng ngưu hừ lạnh một tiếng, nói: "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"
Dứt lời, hắn ta đạp một cái dưới chân, thân hình lập tức biến mất không thấy đâu.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, uy áp đáng sợ khiến hắn bị ép tới thở không nổi.
Thực lực của lão hoàng ngưu này, quá kinh khủng!
Ngay khi cả hai cho rằng bản thân hẳn là phải bỏ mạng ở nơi này, thì áp lực đáng sợ ấy bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh!
Nhưng lão hoàng ngưu đã ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Hai người các ngươi, đi theo ta." Lão hoàng ngưu thản nhiên nói.
Hai người Diệp Viễn nhìn nhau, không hiểu cho lắm.
Có điều, cuối cùng cũng coi như là nhặt về được cái mạng.
Khe thở phao một hơi, Diệp Viễn gần như muốn ngất đi, ngay cả sức lực để bước đi cũng biến mất, chỉ có thể để Thạc Ngôn cõng trên lưng.
Diệp Viễn lấy ra một viên thiên đan, thương thế nhanh chóng khôi phục.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!