Đối mặt với tấn công của chín người bọn họ, đừng nói là Vô Cực Thiên hạ vị, cho dù là Ngọc Hoàng Thiên hạ vị e là cũng phải nuốt hận trong vòng vài chiêu!
Nhưng Diệp Viễn đã chống đỡ qua được mười mấy chiêu!
Tuy rằng trên người hắn đã chồng chất vết thương nhưng lại ngoan cường tránh đi những đòn nguy hiểm nhất.
Loại ý thức chiến đấu quả thực làm người ta giận điên mà!
Diệp Viễn hừ lạnh: "Có thể giết ta, ngươi đắc ý lắm đi!"
Bát Ban Báo cười lớn: "Giết ngươi, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức! Nhưng mà thật ra ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao âu!"
Diệp Viễn lúc này đã lâm vào nguy cơ tuyệt đối.
Hắn đứng giữa chín người này, giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông.
Thử nghĩ xem khí thế của chín Ngọc Hoàng Thiên kinh người đến mức nào?
So sánh với khí thế Vô Cực Thiên Vị của Diệp Viễn căn bản có thể xem là không có.
"Ha ha ha, tiểu tử kia cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết thôi!"
"Nhân loại ngu xuẩn, lại dám cuốn vào trận chiến của Hổ Bí Đại vương, chết cũng xứng đáng!”
"Tên tieu tử châu chấu đa xe, ngưoi that sự cho rang uy nghiêm của Ngọc Hoàng Thiên dễ chọc vào như vậy à?"
Dưới thế công như vậy, hầu như tất cả mọi người nhìn thấy đều cho rằng Diệp Viễn chết chắc rồi.
Phía bên kia, Thạc Ngôn cũng đang lâm vào bao vây trùng trùng.
Thủ hạ bên cạnh hắn ta càng ngày càng ít, thương thế trên người cũng càng ngày càng nặng.
Nhưng hắn ta không hề quan tâm đến vết thương trên người chút nào.
Trong trận chiến kịch liệt, hắn ta lại rút ra một phần lực chú ý qua bên phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy Diệp Viễn lâm vào tuyệt cảnh, lòng hắn ta nóng như lửa đốt.
"Thạc Ngôn công tử, bây giờ chính ngươi còn khó giữ lấy mình, còn lo được người khác sao? Lại đây, ngoan ngoãn để ta tiễn ngươi lên đường, không quá đau đớn đâu! Tên tiểu tử bên kia cũng sẽ nhanh chóng đi xuống dưới đoàn tụ với ngươi thôi!"
Nói chuyện chính là một con Chân Linh mãng xà to tướng, hắn ta là thủ hạ của Bát Ban Báo, thực lực cũng đã đạt tới Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn.
Hắn ta dẫn theo cường giả Vô Cực Thiên Vị cấp bậc thượng vị và đại viên mãn phát động bao vây diệt trừ Thạc Ngôn.
Sức chiến đấu của Thạc Ngôn cũng vô cùng mạnh mẽ, bỏ xa những người cùng cấp.
Huyết mạch của hắn ta rất mạnh, hơn nữa còn có võ kỹ chân truyền của Hổ Bí Đại vương, thực lực còn mạnh hơn so với Vô Cực Thiên Vị đại viên mãn bình thường!
Nhưng đối mặt với nhiều cường giả bao vây tấn công như vậy, hắn ta cũng đã lâm vào đường cùng.
Vết thương trên người càng ngày càng nặng, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Hắn ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Phụt!
Đúng lúc này, khoé mắt hắn ta nhìn thấy một trảo của Bát Ban Báo cắm vào trong ngực Diệp Viễn, ghim chặt Diệp Viễn trên một thân cây.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt hắn ta như muốn nứt ra!
Người kia, là bởi vì mình nên mới lâm vào tình cảnh này!
Người kia, giúp mình nghịch thiên đứng dậy!
Mình, sao có thể nhìn huynh ấy đi vào chỗ chết?
Không được!
Tuyệt đối không thể!
Thạc Ngôn nói trong ý thức mơ hồ của mình như vậy.
Ý thức mơ hồ bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Gầm!"
Một tiếng hổ gầm vang vọng núi đồi, hơi thở bá đạo vô song.
Chân Linh mãng xà nhìn thấy Thạc Ngôn đã hấp hối, đang định ra tay giết chết thì bị tiếng rống bất thình lình oanh động đến hai lỗ tai muốn nổ tung, máu mũi giàn giụa.
Uy áp của huyết mạch Nguyên Tự làm hắn ta không thể nào đứng thẳng!
Mà hơi thở của Thạc Ngôn thế nhưng lại trong nháy mắt điên cuồng bùng nổ!
Vẻ mặt của mọi người đều ngây ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ mới một giây trước Thạc Ngôn còn cận kề cái chết.
Sao giây tiếp theo lại đột phá luôn rồi?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!