Trái tim Kim Điêu lão đại chấn động kịch liệt.
Tận Thế Gió Lốc của hắn ta lại có chút không ngăn cản nổi Long Tuyền Kiếm của Diệp Viễn!
Mỗi một chiêu kiếm của Diệp Viễn đều chứa đựng uy lực không thể ngăn cản, làm khí huyết của hắn ta cuồn cuộn dâng trào.
Luc nay han ta moi nhan ra uy lực của Hồng Among chí bao nay đáng sợ nhường nào.
Thậm chí Kim Điêu cảm thấy bản thân mình như đang đối mặt với cường giả Thánh Hoàng Thiên vậy.
“Uy lực của Hồng Âmông chí bảo này quá mạnh, nếu cứ đánh tiếp hoàn toàn không có phần thắng! Đi thôi!"
Kim Dieu lao đại nhìn ra tình huong thuc te, nao con dam ở lại, lập tức xoay người chạy trốn.
Rất nhiều vị thủ lĩnh Vô Cực Thiên Vị tận mắt chứng kiến cảnh này không khỏi kinh ngạc một trận.
Kim Điêu lão đại bị đánh đến độ phải chạy trốn ư?
Đường đường là một vị Ngọc Hoàng Thiên lại thật sự bị một tên Vô Cực Thiên hạ vị đánh cho tháo chạy!
Trong thoáng chốc lòng quân tan rã.
Ngọc Hoàng Thiên cũng bị đánh đến chạy, dù họ nhiều người thì có ích gì chứ?
Quay đầu cho Diep Viễn giet đến nơi thì chẳng phải họ chỉ có thể ngẩng cổ chờ chém sao?
Điều mà Kim Điêu lão đại lĩnh hội được chính là quy tắc của gió, thân pháp sắp đạt đến cực hạn.
Nháy mắt đã lập tức chạy xa mười dặm.
Nhưng ngay sau đo han ta chỉ cảm thấy sau lưng có khí lạnh ập tới, khiến lông tóc của hắn dựng ngược.
Trong không trung, hắn ta đột ngột thay đối phương hướng, di chuyển theo chiều ngang.
‘Âm!'
Mặt đất trực tiếp bị chém thành hơn chục vết nứt.
Kim Điêu lão đại nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ hãi đến cực điểm.
Nếu như không phải hắn ta tu luyện quy tắc của gió, chắc chắn đã mất mạng bởi nhát kiếm vừa rồi.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Viễn đang nhìn mình cách đó không xa, trên mặt tràn đầy khinh thường.
"Tiểu tử, chúng ta không cần Tam Thánh lĩnh này nữa! Cứ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì đi!" Kim Điêu lão đại nghiến răng nói.
Hắn ta chỉ ước gì có thể nuốt chửng Diệp Viễn, nhưng tình thế không mạnh bằng người ta, hắn ta lại không phải là đối thủ của Diệp Viễn nên chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Diệp Viễn như cười như không nói: "Thay đổi nhanh như vậy à? Không phải vừa rồi ngươi nói muốn báo thù cho đệ đệ của mình, chém ta thành ngàn mảnh sao? Thế nào, không muốn trả thù nữa à?"
Kim Điêu lão đại thầm hận trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: "Nhị đệ khinh địch là do nó tự mình rước lấy, ta không báo thù này nữa! Tiểu huynh đệ cũng chớ có dây dưa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?"