"Bây giờ, ngươi tin chưa?"
"Tin!"
"Cho nên mau ăn đi, thứ này với ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng."
"Được!"
Tiểu Long Nữ gập đầu giống như dã tỏi, một lần nuốt sạch Chu linh quả.
Thứ tốt như Chu linh quả, cũng phải xem là để ai dùng.
Sức mạnh huyết mạch của Diệp Viễn nay đã là sức mạnh Chân Long, đương nhiên không cần Chu linh quả để tăng cường nữa.
Mặc dù Diệp Viễn ăn hết vẫn có thể tăng lên sức mạnh huyết mạch, nhưng cũng cực kỳ có hạn.
Nhưng đối với Tiểu Long Nữ hoặc là đám người Du Thanh mà nói, ý nghĩa của thứ này lại không giống vậy!
Vô điều kiện lại tăng lên một đoạn long khí, đối với những ngụy long như bọn họ mà nói, ai lại không muốn chứ?
Nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ đã hâm mộ tới cực điểm.
Ăn hết Chu linh quả, long khí trên người Tiểu Long Nữ thoáng cái đã bùng nổ.
Long khí của Tiểu Long Nữ vốn đã đạt tới ngũ đoạn đỉnh phong.
Lúc này lại trực tiếp tăng lên tới lục đoạn đỉnh phong!
Tuy đây không có Long Khí Thạch, nhưng long khí của Tiểu Long Nữ tăng lên, mắt thường cũng có thể thấy được!
Đám người Du Thanh, con mắt đều xanh lè luôn rồi.
Nếu như cho hắn ta ăn Chu linh quả, chẳng phải là hắn ta có thể so sánh với Tiểu Long Nữ được rồi à?
Nhưng trên đời không có nếu như.
Bây giờ chẳng những hắn ta không thể so sánh với Tiểu Long Nữ, ngược lại khoảng cách càng ngày càng xa rồi.
"Đừng nhìn nữa, tự mình đi chơi đi. Đi theo chúng ta, các ngươi đến nước canh cũng không có mà uống đâu." Diệp Viễn cười như không cười nói.
Sắc mặt Du Thanh tối sầm, khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ.
Lời này, đúng là hắn ta không có cách nào phản bác được.
"Xem như ngươi lợi hại! Hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu, ngươi đừng đắc ý quá sớm!" Du Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, đắc ý với con ngụy long như ngươi đúng là việc không cần thiết. Ta nghĩ, sợ là ngươi đã hiểu lầm rồi." Diệp Viễn nhàn nhạt đáp lễ.
Du Thanh cắn răng, trầm giọng nói: "Đi!"
Bốn phương ở vùng đất Long Miên thông suốt, tất nhiên không chỉ có một con đường.
Có thể tìm được cơ duyên gì, đều phải xem vận khí và thực lực của từng người.
Chủ yếu là Diệp Viễn nói không sai, đi theo Diệp Viễn đúng là canh cũng không có mà uống thật!
Đây… con mẹ nó, ở chỗ này Diệp Viễn chính là vô địch!
"Du Thanh đại ca, chúng ta cứ để yên như vậy sao? Ta nuốt không trôi cơn tức này!" Mộc Sâm nói.
Nhưng Du Thanh lại cười nhạt nói: "Ngươi thật sự cho rằng tiểu tử kia vô địch à?"
Mộc Sâm kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Du Thanh cười nói: "Đương nhiên là không phải! Tục ngữ nói, họa này có phúc dựa vào, phúc kia có họa ẩn nấp. Hắn được vùng đất Long Miên ưu ái, có lẽ là vì vùng đất Long Miên cần tính mạng của hắn làm đại giới! Không, phải nói là khả năng này cực kỳ lớn! Ở chỗ như vùng đất Long Miên này, càng thuận buồm xuôi gió, càng cần phải cảnh giác! Ha ha, tiểu tử này tự cho là lợi hại, lại không biết sức mạnh thần bí của nơi này đã theo dõi hắn!"
Đám người Mộc Sâm nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Hay lắm! Những lời ngươi vừa nói rất đúng! Bây giờ hắn càng xuôi chèo mát mái, lúc sau lại càng có khả năng gặp phải chuyện không may! Nói không chừng, mạng của hắn đã bị vùng đất Long Miên nhắm chuẩn rồi! Hắn có muốn chạy cũng chạy không thoát!" Mộc Sâm vỗ đùi, cười to nói.
Du Thanh gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng là như vậy! Cho nên, chúng ta đợi xem trò cười là được rồi!"
Mọi người nghe vậy thì sôi nổi gật đầu.
Du Thanh thân là đệ nhất thiên tài của thất đại hải vực, đương nhiên không phải kẻ ngu dốt gì.
Vấn đề mà Diệp Viễn lo lắng, hắn ta cũng có thể nghĩ đến!
"Được rồi, vất vả lắm mới tiến vào được một chuyến, chúng ta cũng không thể lãng phí cơ hội này! Bây giờ mỗi người tự hành động đi! Người có thể cười đến cuối cùng mới thật sự là người thắng!" Du Thanh thản nhiên nói.
Hắn ta mang theo ba đại cường giả Ngọc Hoàng Thiên, đại bộ phận nguy hiểm ở đây hắn ta đều có thể ứng phó.
Cho nên so với những người khác, hắn ta càng tự tin hơn một chút.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn mang theo Tiểu Long Nữ đi đi ngừng ngừng, quả thật đã chiếm được không ít chỗ tốt.
Đương nhiên những chỗ tốt này đối với Diệp Viễn mà nói, thật không tính là không gì.
Rất nhanh, sức mạnh huyết mạch của Tiểu Long Nữ lên như diều gặp gió, gần như đã đạt đến thất đoạn đỉnh phong!
Nhưng càng đi vào sâu, tác động của sức mạnh thần bí kia lại càng mạnh.
Diệp Viễn biết rõ, khoảng cách giữa hắn và sức mạnh thần bí kia không còn xa nữa!
"Hì hì, Diệp Viễn ca ca, ngươi thật sự rất lợi hại! mấy thứ đồ vật quỷ dị ở trong này, thấy ngươi thì cứ giống như gặp quỷ vậy!" Tiểu Long Nữ cười khanh khách nói.
Sắc mặt Diệp Viễn tối sầm, nha đầu này, có biết nói chuyện hay không đây?
Mà đúng lúc này, dị biến nổi lại lên!
Bốn phía xung quanh bọn họ đột nhiên xuất hiện vô số đốm sáng xanh leo lét âm u.
Sắc mặt Diệp Viễn thay đổi, lạnh giọng quát: "Lùi lại!"
Nhưng lần này mất linh rồi!
Những đốm xanh kia càng ngày càng nhiều, hoàn toàn bao phủ hai người vào bên trong.
Đợi khi Diệp Viễn kịp phản ứng, đã không thấy tung tích Tiểu Long Nữ đâu nữa.
Chuẩn xác mà nói, hắn đã đi tới một nơi không biết là đâu.
Ở đây đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng huyết dịch trên người hắn lại hoàn toàn sôi trào.
"Rốt cuộc ta cũng đợi được ngươi đến rồi!"
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo chút hưng phấn.
Diệp Viễn cau mày nói: "Chính là ngươi đã triệu hoán ta đến đây à?"
"Không sai!"
"Rốt cuộc thì ngươi là ai, kêu gọi ta tới đây có mục đích gì?" Diệp Viễn trầm giọng nói.
"Ngươi không cần sợ hãi! Ta tìm ngươi đến chỉ là muốn để ngươi dẫn ta về nhà!" Âm thanh kia nói.
"Mang ngươi về nhà? Nhà ngươi ở chỗ nào?" Diệp Viễn cau mày nói.
"Nhà của ta ở Hư Minh Đường Diệu Thiên! Ta ở chỗ này, quá cô độc, quá cô độc rồi! Ta, nhớ nhà!" Âm thanh kia lộ ra vẻ cực kỳ cô đơn.
Diệp Viễn từ trong giọng nói đã thấy được sự quyến luyến của đối phương.
"Tại sao lại là ta?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Hắn đã xác định, nhân vật thần bí này hình như không có ác ý gì với mình, điều này cũng làm cho sự lo lắng luôn treo trong tim hắn buông lỏng xuống.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn sẽ không cự tuyệt đối phương.
Diệp Viễn có thể cảm giác được, về nhà là chấp niệm của đối phương.
Nó chọn trúng hắn, có lẽ nếu như hắn không có cách nào thỏa mãn nguyện vọng của nó, Diệp Viễn không dám cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ tất cả những người đến đây thám hiểm đều sẽ chết!
"Bởi vì ngươi là hậu duệ của chân long! Ta ở chỗ này chờ vài vạn năm, nhưng mà chưa bao giờ đợi được một con rồng thật! Không phải là chân long, căn bản là không có cách nào xuyên qua vách ngăn của trời, trở lại Hư Minh Đường Diệu Thiên! Tiểu nha đầu kia không tệ, nhưng rõ ràng là ngươi càng phù hợp hơn!" Âm thanh kia nói.
"Vách ngăn của trời ư?" Diệp Viễn nghi ngờ nói.
Trên thực tế, Diệp Viễn chỉ biết thế giới này tên là Tam Thập Tam Thiên, nhưng hoàn toàn không biết Tam Thập Tam Thiên là thứ gì.
Hắn đi vào thế giới này cũng đã khá lâu rồi.
Thế nhưng chỗ mà hắn biết rõ cũng chỉ giới hạn ở Vũ Thanh đại lục mà thôi.
Mà Vũ Thanh đại lục hình như cũng chỉ là một nơi hẻo lánh thuộc Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!