Cá muối cũng có ngày lật mình!
Ngay cả chính bản thân Ngũ Thừa Siêu cũng không dám tin vào kết quả trước mặt này.
Cứ nhìn vào biểu cảm kinh ngạc trên mặt hắn ta là hiểu.
“Ta... Ta trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế?” Ngũ Thừa Siêu nhìn vào đôi tay mình, nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
Diệp Viễn cười cười, nói: “Không phải ngươi mạnh, mà là do bọn họ quá yếu thôi! Thực lực hiện tại của ngươi còn không bằng những lầu chủ ta khiêu chiến!”
Khúc Nham nghe xong lời này thì mặt già cũng đỏ cả lên, chợt cảm thấy có hơi thẹn quá hóa giận.
Nhưng nghĩ lại thì Diệp Viễn cũng chỉ nói sự thật thôi.
So sánh với Diệp Viễn và Thương Vĩnh Ninh thì hắn ta thật sự kém xa.
Phải biết rằng, hắn ta đường đường là Thiên Dược Sư tứ phẩm, lại luyện chế Thiên Đan không bằng Thiên Dược Sư nhị phẩm.
Sự chênh lệch ở giữa là không thể tính được.
Diệp Viễn nhìn về phía Đoàn Vĩnh Xuân, cười lạnh nói: “Đoàn trưởng lão, không biết ngươi đã vừa lòng với lời giải thích này chưa?”
Mặt Đoàn Vĩnh Xuân tối sầm, hừ lạnh nói: “Cái này thì chứng minh được chuyện gì chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Thế mà cũng nhìn không ra, bởi vậy ta mới nói ngươi ngu xuẩn!”
“Ngươi!” Đoàn Vĩnh Xuân thiếu chút nữa đã nổ tung.
Diệp Viễn không để ý đến hắn ta, chỉ nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Nói các vị ngu xuẩn thì có chút khó nghe, nhưng sự thật đúng là vậy!”
Một câu này khiến sắc mặt các trưởng lão càng thêm khó coi.
Có điều Diệp Viễn không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói: “Tại sao Đan Minh bán đan dược cho các người, nhưng lại giữ khư khư thiên dược thuật như vậy? Nếu không phải do Thánh Tử rời núi, mấy cường giả Ngọc Hoàng Thiên các ngươi sợ là cũng không biết chân phẩm vừa nói đâu nhỉ? Động não một chút là biết bên trong là một âm mưu hại người!”
“Cường giả bản thổ và phi thăng giả đã căm ghét nhau từ lâu! Nếu như năm đó Trác Bất Quần cũng có cùng suy nghĩ với các ngươi, hy vọng cường giả bản thổ sẽ chung sống hòa bình với các ngươi thì đã không có Ngũ Quang Thiên Vực của ngày hôm nay! Hay là do các ngươi đã phi thăng lâu rồi nên tự xem mình thành thế lực bản thổ? Chỉ là ngươi tự xem mình là thế lực bản thổ, nhưng người ta có xem các ngươi là người một nhà không?”
Trong lời nói của Diệp Viễn tràn đầy sự trào phúng.
Tuy những lời này rất thẳng thừng nhưng lại có lý.
Không thể không thừa nhận, những người này đúng là có suy nghĩ đó.
Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng bản thân mình là cường giả bản thổ, nhưng an nhàn trong thời gian dài đã khiến nhuệ khí của bọn họ bị mai một hết.
Bọn họ đã không còn là những phi thăng giả ban đầu từ lâu rồi.
Sở dĩ phi thăng giả cường đại, thứ nhất là do con đường đi lên bất đồng, thứ hai là do bị hoàn cảnh ở Vũ Thanh đại lục ảnh hưởng.
Ngũ đại Thiên Vực không hề thân thiện với phi thăng giả, điều này đã khiến phi thăng giả không thể không phản kháng mạnh mẽ.
Nhưng Trác Bất Quần đánh hạ một đại Thiên Vực đã làm phi thăng giả có chỗ nương thân.
Vì vậy mọi người cứ vậy yên tâm thoải mái sống một cuộc sống an nhàn.
Cũng chính vì tâm lý này nên mới tạo thành thái độ đó của Đoàn Vĩnh Xuân.
“Ha ha, buồn cười nhất là Ngũ đại Thiên Tông cùng hội cùng thuyền với nhau, vậy mà khi Võ Định Thiên Tông gặp phải phong sát của Đan Minh thì không có lấy một tông môn nào cứu giúp! Cứ như khi Võ Định Thiên Tông bị tiêu diệt thì các ngươi sẽ chiếm được lợi lớn vậy! Các ngươi có từng nghĩ đến, Đan Minh là muốn dùng thủ đoạn này để làm Ngũ đại Thiên Tông tan rã không? Hôm nay là Võ Định Thiên Tông, ngày mai... có thể sẽ đến Vạn Tượng Thiên Tông cũng không chừng?”
Lời này khiến bốn vị tông chủ trở nên mất tự nhiên.
Bọn họ cũng vì có Diệp Viễn nổi dậy nên mới hạ quyết tâm bất hòa với Đan Minh.
Nếu không nhờ vậy thì bọn họ đúng là không hạ quyết tâm được.
Trước đó, bọn họ thật sự chỉ có suy nghĩ khư khư giữ mình.
Nhưng khi Diệp Viễn đấu đan với Thương Vĩnh Ninh đã cuốn bọn họ vào chung, ép bọn họ phải rạn nứt với Đan Minh.
Ánh mắt Diệp Viễn sáng quắc, tiếp tục nói: “Không tồi! Hiện giờ đã cắt đứt với Đan Minh, đúng là sẽ phải trải qua một giai đoạn chịu đau! Nhưng nếu không có giai đoạn đau đớn này thì phi thăng giả mãi mãi cũng không ngóc đầu lên nổi! Đúng vậy, thực lực của ta bây giờ không bằng chủ nhân Đan Minh, nhưng sao ngươi dám chắc chắn rằng tương lai ta vẫn không bằng hắn? Nếu Thánh Tử xuất thế, ngươi nghĩ có phi thăng giả Thiên Dược Sư nào đánh bại hắn được sao?”
“Dù là Thiên Dược Sư tứ phẩm cũng không thành vấn đề! Năng lực của Ngũ Thừa Siêu các ngươi đã thấy rồi! Ta chắc chắn trong vòng mười năm sẽ để hắn đạt được cảnh giới tứ phẩm! Huống chi chúng ta còn có hai vị trưởng lão là Khúc Nham và Đồng Thụy, bọn họ đã đạt được cảnh giới đó rồi, nhưng nền tảng chưa vững. Chỉ cần bọn họ gia nhập Đan Các, Diệp mỗ dám cam đoan trong ba mươi năm sẽ khiến bọn họ luyện được đan không thua kém gì Thiên Đan của Đan Minh.”
Lời này làm cho năm vị tông chủ đều thấy chấn động!
Đây chính là điều mà bọn họ muốn!
Có điều họ lại nghĩ tuy Diệp Viễn lợi hại, nhưng để người khác đạt được cảnh giới như Diệp Viễn thì rất khó, cho nên họ mới không đủ tự tin.
“Diệp trưởng lão, lời này có thật không vậy?” Dương Giáp nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, Diệp trưởng lão, đùa giỡn trước mặt các trưởng lão là không nên đâu!” Phong Huyền Dịch cũng hơi lo lắng mà nói.
Ngay cả Khúc Nham cũng không giữ được bình tĩnh: “Diệp trưởng lão, Khúc mỗ thật sự có thể làm được sao?”
Diệp Viễn chỉ là cười cười, nói: “Khúc trưởng lão không được tự coi nhẹ mình! Thật ra các ngươi chỉ là bị Đan Minh che mắt thôi! Trong hoàn cảnh lạc hậu như vậy mà các ngươi có thể đạt đến cảnh giới Thiên Dược Sư tứ phẩm là do có thiên phú Đan Đạo đấy, có lẽ còn mạnh hơn so với trưởng lão Đan Minh! Chẳng qua là các ngươi tu luyện không đúng cách thôi! Chỉ cần các ngươi gia nhập Đan Các thì Diệp mỗ dám cam đoan trong vòng ba mươi năm sẽ giúp các ngươi lột xác về thực lực!”
Diệp Viễn đương nhiên không nói suông, thực tế là lúc nãy khi quan sát Khúc Nham luyện đan thì trong lòng hắn đã có tính toán.
Thiên phú của Ngũ Thừa Siêu cũng khá tốt.
Mà thiên phú của Khúc Nham còn cao hơn hẳn Ngũ Thừa Siêu.
Chuyện Ngũ Thừa Siêu có thể làm được thì Khúc Nham cũng sẽ làm được thôi, hoàn toàn không tốn quá nhiều thời gian.
Cứ lấy Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm đến nói đi, Diệp Viễn năm đó vì tu luyện nó đến trình độ cao nhất mà tốn gần hai mươi năm.
Nhưng đối với Khúc Nham mà nói thì sợ rằng chỉ cần mấy tháng là đủ rồi.
Chẳng qua là bọn họ chưa tìm ra được cách chính xác thôi.
Lời nói đó khiến Khúc Nham cứ như trở thành thiếu nữ hoài xuân vậy, tim hắn ta đang đập rộn ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!