"Cái gì? Chưa từng luyện mà cũng dám ra đây tỏ vẻ? Ngươi không sợ bị sét đánh hả?"
"Võ Định Thiên Tông muốn trở thành trò cười cho toàn thiên hạ sao? Tiểu tử này khoác lác quá trớn rồi."
"Ha ha, xem ra Tiểu tử này đến đây là để mua vui cho mọi người, cũng không tệ đâu!"
...
Lời nói của Diệp Viễn lập tức dẫn tới một hồi châm chọc.
Trên thực tế, Diệp Viễn cũng thật sự chưa từng luyện chế Thanh Vũ Điểm Tinh Thiên Đan.
Tám năm nay, hắn vẫn giống như mọi ngày, vẫn tu luyện Thiên Đan cơ sở nhị phẩm.
Tuy nhiên, về Thiên Đan nhất phẩm, Diệp Viễn đã có được bản lĩnh vững chắc.
Còn chuyện tu luyện Thiên Đan cơ sở nhị phẩm, hiển nhiên còn nhanh hơn so với Thiên Đan nhất phẩm.
Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn luyện chế ra Trúc Cơ Thiên Đan cấp bậc nhị phẩm đại viên mãn, quả nhiên đã có công hiệu thần kỳ, làm cho lực tương tác của hắn trong một thoáng đã tăng mạnh lên đến mười phần!
Từ bốn phần lên đến mười phần, đây là một bước nhảy vọt cực lớn.
Đối với Diệp Viễn mà nói, việc tăng lên sáu phần đã khiến cho thực lực của hắn tăng trưởng đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.
Phẩm giai của thiên dược càng cao, yêu cầu đối với lực tương tác tự nhiên cũng sẽ càng cao.
Nếu như vẫn luôn là bốn phần, vậy thì đối với Diệp Viễn mà nói, con đường tương lai sẽ không dễ đi.
Có lẽ hắn có thể trở nên cường đại, nhưng tuyệt đối không có khả năng đại sát tứ phương.
Cũng may kết quả không tệ.
Phùng Kính hơi sững sờ, bất chợt cười lạnh nói: "Vậy sao? Nếu đã không biết, ngươi dùng đan phương gì đánh cược với ta? Không muốn lấy đan phương của Võ Định Thiên Tông các ngươi thì mang đan phương của Đan Minh chúng ta ra đây. Nếu như không lấy ra được, ngươi vẫn nên trở về thì hơn!"
Thái độ của Phùng Kính trước sau như một vẫn cường thế.
Người Đan Minh đều có loại tâm tính cao ngạo này, cho dù Lạc Vân Khinh thanh danh lan xa đứng ở đây, hắn ta cũng không thèm để ý.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Hàng Trần Thiên Đan, ta nghĩ có lẽ Đan Minh các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú?"
Quả nhiên, Phùng Kính nghe vậy thì đồng tử đột nhiên co lại, hắn ta hoảng sợ nói: "Hàng Trần Thiên Đan? Ngươi... ngươi có Hàng Trần Thiên Đan sao?"
Cũng không phải như không mà Phùng Kính kinh ngạc, Hàng Trần Thiên Đan chính là một loại đan phương cổ, tồn tại bên trong ngọc giản của Chung Kiến Thù.
Đan phương này là một loại Thiên Hoàng đan nhị phẩm!
Cho nên Phùng Kính mới kinh ngạc như thế.
Sau khi đột phá, Diệp Viễn vẫn chưa có thời gian phá giải nội dung đằng sau ngọc giản.
Nhưng Hàng Trần Thiên Đan này lại là một đan phương hết sức trân quý ở bên trong nội dung trước kia bị phá giải.
Diệp Viễn lấy ra một khối ngọc giản, trực tiếp ném cho Phùng Kính.
Phùng Kính nhìn xong, sắc mặt không khỏi đại biến.
Rất rõ ràng, hắn ta đã xác định được đan phương này là thật hay giả.
Đương nhiên, bên trong ngọc giản chỉ là thiên dược cần thiết của Hàng Trần Thiên Đan. Còn về cách luyện chế cụ thể như thế nào, Diệp Viễn đã ẩn đi.
Tại Vũ Thanh đại lục, trong lúc Thiên Dược Sư đấu đan, điều kiện tiên quyết là phải công bằng.
Một bên đưa ra đan phương, nếu như đối phương không có, vậy thì đối phương cũng phải đưa ra một đan phương khác để trao đổi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải thắng.
Nếu như Phùng Kính thất bại, chẳng khác nào hắn ta đang chắp tay đưa Thanh Vũ Điểm Tinh Thiên Đan cho Diệp Viễn.
Mà Diệp Viễn cũng không cần phải lấy ra Hàng Trần Thiên Đan.
Trước kia đấu đan cùng với Tần Thuận, đó vốn là đấu đan trong nội bộ tông môn, tất nhiên sẽ không có nhiều quy củ như vậy.
Nhưng hiện tại, Diệp Viễn công khai khiêu chiến Phùng Kính, vậy thì phải chiếu theo quy củ mà làm.
Diệp Viễn cười nói: "Không có hàng, làm sao ta dám đến đập phá?"
Trong mắt Phùng Kính lại hiện vẻ tham lam, hắn ta cười lạnh nói: "Trời cho mà không lấy, ắt sẽ bị trời phạt! Nếu ngươi đã vội vàng tặng đan phương trân quý như vậy, sao Phùng mỗ có thể không muốn? Đây là đan phương của Thanh Vũ Điểm Tinh Thiên Đan, ngươi cầm đi đi!"
Nói xong, Phùng Kính cũng ném ra một khối ngọc giản.
Diệp Viễn tiếp lấy, sau đó bắt đầu tiếp thu ngay tại chỗ.
Mà đúng lúc đó, Đan Thanh Lầu bên này cũng bắt đầu chuẩn bị thủ tục đấu đan.
Nhìn thấy một màn này, Lạc Vân Khinh im lặng một hồi.
Tiểu tử này đấu đan, cho tới bây giờ đều là vừa học đã triển!
Mấu chốt là hiện tại bản lĩnh vừa học đã triển của hắn còn rất mạnh!
Rõ ràng là chưa từng luyện chế nhưng phẩm chất của Thiên Đan do hắn làm ra lại cao một cách thần kỳ.
Chỉ là không biết sau khi hắn đột phá, Thiên Đan nhị phẩm do hắn luyện chế có đại sát tứ phương giống như trước kia hay không.
Dù sao thì so với Thiên Đan nhất phẩm, chắc chắn Thiên Đan nhị phẩm phức tạp và thâm thuý quá nhiều.
Sau ba canh giờ, Diệp Viễn đã thôi diễn hoàn tất.
Phùng Kính nhìn Diệp Viễn, cười như không cười nói: "Tiểu tử, nước tới chân mới nhảy mà muốn thắng Đan Minh ta, ngươi quá ngây thơ rồi! Thanh Vũ Điểm Tinh Thiên Đan này, thời điểm Phùng mỗ ta phát huy thất thường thì cũng có thể đạt tới lục phẩm! Nếu như phát huy hết mức, ha ha, bát phẩm cũng chỉ là chuyện nhỏ! Tiểu tử, cam chịu số phận đi!"
Lời nói của Phùng Kính lập tức dẫn tới một trận kinh hô.
Cho dù là Thiên Dược Sư tam phẩm, có thể luyện Thiên Đan nhị phẩm đến cảnh giới bát phẩm, tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy!
Trên thực tế, độ khó của Thanh Vũ Điểm Tinh Thiên Đan còn rất lớn.
Mà ngay cả Diệp Viễn cũng có chút ngoài ý muốn.
Đối phương dám nói ra lời này, chỉ sợ không phải đang nói khoác.
Hơn nữa chính mình còn để đối phương chọn thiên đan, nhất định hắn ta sẽ chọn loại đan bản thân am hiểu nhất.
Rất hiển nhiên, Phùng Kính này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Tần Thuận gà mờ kia.
Có thể tọa trấn một phương, thực lực của Phùng Kính quả nhiên không phải một tên râu ria qua loa như Tần Thuận có thể qua mặt.
Mà ngay cả Lạc Vân Khinh, trong mắt cũng hiện lên một vòng dị sắc, hiển nhiên đã bị chấn kinh.
Bát phẩm cũng không dễ đạt tới!
Hắn ta có cảm giác, nếu như Phùng Kính có thể luyện ra lục phẩm hoặc thất phẩm thì Diệp Viễn còn có khả năng đánh một trận.
Nhưng nếu như đạt tới bát phẩm mà nói, chỉ sợ ngay cả Diệp Viễn cũng sẽ treo!
Tuy nhiên Diệp Viễn lại không thèm để ý, hắn thản nhiên nói: "Bắt đầu đi, nói nhảm nhiều vậy."
Sắc mặt Phùng Kính tối sầm, hắn ta trầm giọng nói: "Tiểu tử, đợi lát nữa ngươi chỉ có khóc!"
Hai người đi tới dược đỉnh của chính mình, Phùng Kính không hề chểnh mảng, trực tiếp bắt đầu tinh luyện thiên dược.
Thao tác giống như nước chảy mây trôi khiến người xem hoa mắt một hồi.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không nhịn được xem trọng đối phương.
Phùng Kính này thực sự có hàng!
Đan Minh rất không đơn giản!
Chỉ bằng thực lực của Phùng Kính, Diệp Viễn suy đoán tiêu chuẩn luyện đan của Đan Minh, chỉ sợ không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần so với ngoại giới!
Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý.
Trận đấu đan này chỉ là bước đầu trong kế hoạch lớn của hắn mà thôi.
Nếu như thua ở đây, vậy không bằng hắn tìm một khối đậu hũ đâm đầu chết cho rồi.
Diệp Viễn thu liễm tâm thần, bắt đầu tinh luyện thiên đan.
Thế nhưng khi hắn vừa động thủ, lập tức dẫn tới một hồi cười nhạo.
"Tiểu tử này đúng là hài hước! Nhìn lực tương tác của hắn, sợ là không vượt qua nổi mười phần đâu nhỉ?"
"Ha ha, lại nhìn Phùng sư bên kia, lực tương tác của hắn ta ít nhất cũng có hơn năm mươi phần! Chỉ nhìn lực tương tác này, hai người đã không thể so sánh rồi?"
"Ta hiểu, e rằng Tiểu tử này tưởng Thiên Dược Sư đấu đan giống với hạ giới đấy! Ha ha ha..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!