Vạn Tượng Thiên Tông chính là vùng đất Trung Nguyên của Ngũ Quang Thiên Vực, cũng là lãnh tụ tinh thần của ngũ đại Thiên Tông.
Không có hắn, toàn bộ Vạn Tượng Thiên Tông sẽ không có một Trác Bất Quần hơn người!
Chẳng bao lâu sau, Vạn Tượng Thiên Tông phong quang vô hạn hoành áp Vũ Thanh đại lục.
Tuy rằng hôm nay đã suy bại, nhưng vẫn cường đại hơn so với bốn tông môn còn lại không ít.
Hỏa Thái Thượng Quốc là một trong chín đại thượng quốc của Vạn Tượng Thiên Tông, có địa vị cực cao.
"Diệp huynh đệ, Đan Minh ngọa hổ tàng long, ngươi làm như vậy thật sự không sao chứ? Ta còn nghe nói, trong Đan Minh không thiếu một vài cường giả có thể luyện chế Thiên Hoàng đan! Cho dù những người cùng giai trong số bọn hắn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu bọn hắn phái Thiên Dược Sư tam phẩm, thậm chí là tứ phẩm thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta còn sợ bọn hắn không đến đấy! Lạc huynh, an tâm đi đừng vội, đó chỉ là một tên tay chân mà thôi."
"..."
"Động thủ đi!"
"... Được rồi!"
Vù!
Một đạo kiếm quang hiện lên, bảng hiệu của Đan Thanh Lầu trực tiếp chia làm hai nửa, "bịch" một tiếng rơi trên mặt đất.
Động tĩnh này đã dẫn đến một đám người vây xem.
Hai người này đúng là Diệp Viễn và Lạc Vân Khinh đường xa đến đây.
Đan Thanh Lầu trước mắt chính là nơi Đan Minh phân phối thiên đan tại Hỏa Thái Thượng Quốc.
Có Đan Minh ủng hộ, việc làm ăn của Đan Thanh Lầu này tự nhiên vô cùng khởi sắc.
Thế lực của Đan Minh chính là một tấm biển vàng trong phạm vi ngũ đại Thiên Tông, làm cho tất cả những người tu luyện chạy theo như vịt.
Vật phẩm từ Đan Minh tất nhiên thuộc hàng tinh phẩm!
Nhưng thiên đan của Đan Minh cũng cực kỳ đắt đỏ.
Việc buôn bán của Đan Minh trong phạm vi Võ Định Thiên Tông gần như lâm vào trạng thái đình trệ.
Nhưng ở tứ tông còn lại thì vẫn bình thường như trước.
Phong Huyền Dịch cũng từng có ý định đến tứ đại Thiên Tông mua thiên đan và thiên dược, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Võ Định Thiên Tông cũng không thể chạy đến tứ đại Thiên Tông cường đoạt thiên đan.
Thời gian này cách lúc Diệp Viễn thề đã trôi qua tám năm.
Trong tám năm này Diệp Viễn vẫn luôn bế quan, cho đến hôm nay mới xuất quan, hắn lập tức mang theo Lạc Vân Khinh đi tới Hỏa Thái Thượng Quốc.
Tám năm này, Võ Định Thiên Tông gần như là xuất ra toàn bộ thiên đan của tông môn để ủng hộ Diệp Viễn tu luyện.
Tốt xấu gì Võ Định Thiên Tông cũng là một trong ngũ đại Thiên Tông, cho dù bị Đan Minh phong sát nhưng cũng không có khả năng một chút hàng tồn cũng không có.
Huống chi Diệp Viễn tu luyện chỉ cần Thiên Dược nhị phẩm.
Đan Thanh Lầu là một cứ điểm quan trọng của Đan Minh tại Vạn Tượng Thiên Tông.
Hơn nữa lúc trước Phong Huyền Dịch phái người đến cầu đan, thái độ của lâu chủ Phùng Kính của Đan Thanh Lầu cũng vô cùng ác liệt.
Cho nên điểm đến đầu tiên của Diệp Viễn chính là nơi này.
"Tiểu tử này là người nào? Lại dám phá bỏ bảng hiệu của Đan Thanh Lầu, đây là ăn tim gấu gan báo?"
"Ha, ngươi không nhìn ra sao? Tiểu tử này đến để phá rối đó!"
"Tiểu tử kia ngươi điên rồi à? Phùng đại sư xuất thân từ Đan Minh, một thân Đan Đạo thực lực thông thiên, ngươi lại dám đến phá rối? Ha ha, sợ là sắp không chịu nổi rồi!"
"Nhìn trang phục trên người hắn, chắc là đệ tử của Võ Định Thiên Tông đúng không? Võ Định Thiên Tông bị Đan Minh phong sát, đây là tới tìm chết sao?"
...
Hành vi của hai người Diệp Viễn lập tức gây nên một hồi bạo động.
Bọn hắn cũng không che dấu hành tung, trên người mặc trang phục của Võ Định Thiên Tông.
Diệp Viễn chính là muốn làm cho ai ai cũng biết, Võ Định Thiên Tông tuyên chiến với Đan Minh!
Vù vù vù!
Bảy tám vị cường giả Vô Cực Thiên Vị vọt ra khỏi Đan Thanh Lầu, bao vây xung quanh hai người Diệp Viễn.
"Dám hủy bảng hiệu của Đan Thanh Lầu, muốn chết!" Một người trong số đó lạnh lùng nói.
Lạc Vân Khinh không hề di chuyển, khí thế Ngọc Hoàng Thiên trên người đột nhiên phóng ra.
"Cút!"
Đám cường giả Vô Cực Thiên Vị sắc mặt đột biến, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ như trước.
"Võ Định Thiên Tông các người dám gây chuyện ngay trên địa bàn của Đan Minh sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hủy diệt Đan Thanh Lầu là có thể giải trừ nguy cơ của Võ Định Thiên Tông? Đúng là hoang đường viển vông!" Đầu lĩnh Vô Cực Thiên Vị kia trầm giọng nói.
Mặc dù hắn kinh ngạc trước thực lực Lạc Vân Khinh nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Cao thủ trong Đan Minh nhiều như mây, Ngọc Hoàng Thiên tính là cái gì?
Lạc Vân Khinh thản nhiên nói: "Hôm nay, Võ Định Thiên Tông ta tuyên chiến với Đan Minh, gọi Phùng Kính ra đây!"
Sắc mặt người nọ khẽ biến, cau mày nói: "Ngươi là Ngọc Diện kiếm khách Lạc Vân Khinh? Không nghe nói ngươi trở thành Thiên Dược Sư tứ phẩm mà?"
Lạc Vân Khinh thanh danh lan xa, sau lưng cõng theo thanh kiếm, vừa nhìn là biết ngay.
Chỉ là lời nói của tên đầu lĩnh kia lại ẩn chứa ý châm chọc.
Lạc Vân Khinh phớt lời, chỉ vào Diệp Viễn thản nhiên nói: "Không phải ta, mà là hắn!"
Tên đầu lĩnh sững sờ, bất chợt cười nhạo nói: "Hắn? Một tên Đại Cực Thiên Vị tới khiêu chiến Phùng sư? Sợ là Võ Định Thiên Tông ngươi không còn người nào dùng được phải không?"
Không chỉ là hắn ta, đám người vây xem cũng lập tức truyền ra một hồi châm chọc.
"Võ Định Thiên Tông dám phái Thiên Dược Sư nhị phẩm đi khiêu chiến? Đây là muốn người khác cười đến rụng răng sao?"
"Ha, Tiểu tử này vẫn chưa biết Phùng sư đáng sợ đến mức nào phải không? Có thể tọa trấn cửu đại thượng quốc, thực lực của Phùng sư cũng đứng ở hàng đầu bên trong Đan Minh!"
"Chậc chậc, xem ra Võ Định Thiên Tông lúc này là chó cùng rứt giậu rồi!"
...
Mà đúng lúc đó, một nam nhân trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy hắn, những người vây xung quanh đều nhao nhao thi lễ.
"Bái kiến Phùng sư!"
Người này chính là Phùng Kính. Hiển nhiên, ở Hỏa Thái Thượng Quốc hắn có uy vọng cực cao!
Phùng Kính chỉ nhàn nhạt phất tay coi như đáp lễ.
Rất rõ ràng, hắn đã quen với loại ủng hộ thế này.
Ánh mắt Phùng Kính rơi vào trên người Diệp Viễn, thản nhiên nói: "Võ Định Thiên Tông các ngươi không còn người để dùng sao? Cố ý phái ngươi tới để làm nhục ta?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đúng vậy, ta đến để làm nhục ngươi! Đương nhiên, ngươi chỉ là món khai vị! Tiếp theo đó, chín lâu chủ của đại thượng quốc đều sẽ bị làm nhục!"
Phùng Kính cười ha ha nói: "Con cóc ghẻ này, khẩu khí thật lớn!"
Diệp Viễn đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Có phải khẩu khí lớn hay không, một lát nữa ngươi sẽ biết."
Phùng Kính cười lạnh nói: "Chỉ bằng một tên Thiên Dược Sư nhị phẩm mà cũng xứng đấu đan với ta?"
Lúc này, kiếm ý trên người Lạc Vân Khinh ầm ầm nổi dậy, hắn ta thản nhiên nói: "Không đấu, chết!"
Sắc mặt Phùng Kính khẽ biến, âÂm thanh lạnh lùng vang lên: "Ngươi dám giết ta?"
Lạc Vân Khinh lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn ta cười nói: "Ngươi có thể thử xem!"
Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn!
Tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, bọn hắn chưa từng nhìn thấy ép đấu đan như vậy bao giờ.