Đối mặt với Diệp Viễn kiếm ý xông lên tận trời cao, Lạc Vân Khinh đã trầm mặc.
Lạc Vân Khinh biết rõ Diệp Viễn là vì tốt cho hắn ta, chỉ là lúc này, hắn còn muốn tái chiến sao?
Diệp Viễn trở lại có thể ngăn cơn sóng dữ sao?
Lạc Vân Khinh nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy gần như không có khả năng.
Có lẽ ngàn năm về sau, Diệp Viễn có thể dẫn đầu Võ Định Thiên Tông cường thế quật khởi.
Nhưng trước mắt thì vẫn chưa được!
"Lạc huynh, chiến không!"
Diệp Viễn mở miệng lần thứ ba, âÂm thanh như lôi đình, rít gào trên chín tầng trời!
Mà kiếm ý của hắn đã nhảy lên tới cực hạn.
Tất cả mọi người đều hơi xúc động.
"Kiếm ý thật mạnh! Ta bị kiếm ý này làm cho mở mắt không ra rồi!"
"Kiếm của hắn còn mạnh hơn so với lúc giết chết Lục Triển Nguyên không biết bao nhiêu lần! Cũng khó trách hắn lại dám khiêu chiến Lạc Vân Khinh!"
...
Kiếm ý này làm cho đám đệ tử Võ Định Thiên Tông khiếp sợ không thôi.
Trong mắt Lạc Vân Khinh lại nhiều hơn một vòng dị sắc.
Chiến ý trong lồng ngực gần như là không thể kìm nổi bắt đầu khởi động lan ra bên ngoài.
Tuy cảnh giới của Diệp Viễn thấp hơn hắn ta một đoạn lớn nhưng dường như cỗ kiếm ý này có khả năng câu hồn, khiến cho hắn ta muốn tránh cũng không thể tránh được.
Keng!
Một âÂm thanh thê lương phát ra từ trên thân kiếm của Lạc Vân Khinh.
Âm thanh này như tiếng hót buồn bã thê lương của chú chim sắp chết!
Có lẽ người ngoài sẽ không cảm nhận được, nhưng khi tiếng động đó phát ra, trái tim của Lạc Vân Khinh gần như muốn vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn cười khổ một tiếng nói: "Thôi được, thỏa mãn ý của ngươi, tái chiến với ngươi một hồi! Đến đây đi, người bạn già!"
Lạc Vân Khinh vẫy tay, trường kiếm phát ra một tiếng ngâm khẽ không cam lòng rồi trực tiếp bay vào trong tay hắn ta.
Diệp Viễn siết chặt lòng bàn tay, Vạn Tượng Thánh Thụ hiện hình!
Đồng tử của Lạc Vân Khinh đột nhiên co rút, hoảng sợ nói: "Đại Đạo Hoá Hình!"
Vù!
Diệp Viễn không để ý đến biểu tình kinh hãi của Lạc Vân Khinh, trực tiếp thúc giục Càn Khôn song kiếm nhắm thẳng về phía Lạc Vân Khinh.
Lạc Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, chiến ý bay lên, giơ kiếm lên đỡ!
Tuy nhiên, Lạc Vân Khinh lại áp chế cảnh giới xuống đến Đại Cực Thiên hạ kỳ.
Với ngạo khí của hắn ta, tự nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của Diệp Viễn.
Nhưng vừa giao thủ, hắn đã cảm thấy không đúng.
Quá mạnh!
Càn Khôn song kiếm của Diệp Viễn giống như cơn bão tố ép tới khiến hắn ta không thở nổi.
Hắn ta thế mới biết Diệp Viễn ở vùng đất Lưu Đày đã tăng tiến đến mức độ nào! Lạc Vân Khinh là Nhất Pháp Hóa Hình, sở trường của hắn là Kiếm Đạo, chỉ tập trung vào Kiếm Đạo.
Nhưng cũng chính vì vậy, uy lực kiếm của Lạc Vân Khinh càng lớn!
Hình thái Hoá Hình của hắn ta không phải là những vật khác, mà chính là thanh kiếm ở trong tay!
Thanh kiếm này đã đi cùng hắn ta trong suốt giai đoạn trưởng thành.
Cho nên Hoá Hình của hắn trực tiếp dung nhập vào thanh kiếm.
Lạc Vân Khinh là lấy ý dưỡng kiếm!
Kiếm của Diệp Viễn truy cầu sự linh hoạt của Đại Đạo.
Mà kiếm của Lạc Vân Khinh lại truy cầu cực hạn của Kiếm Đạo.
Hai người đi con đường Kiếm Đạo hoàn toàn bất đồng.
Kiếm của Lạc Vân Khinh là cũng giống như tam pháp, tứ pháp vậy, tuyệt đối không kém cỏi!
Nhưng, hắn ta lại đụng phải Diệp Viễn!
Hơn nữa, trong lòng Lạc Vân Khinh lúc này lại không có chiến ý, sớm đã không phải Lạc Vân Khinh lúc trước nữa rồi!
Một trận chiến này, đám người Võ Định Thiên Tông nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng ai ngờ rằng, Võ Định Đệ Nhất Kiếm lại hoàn toàn bị áp chế!
Lúc này, tin tức Diệp Viễn hồi tông cũng đã truyền khắp tông môn.
Không ít trưởng lão Ngọc Hoàng Thiên, thậm chí ngay cả Phong Huyền Dịch cũng lặng yên chạy tới Chân Vũ Phong.
Bọn hắn nhìn thấy Đại Đạo Hoá Hình của Diệp Viễn, một đám khiếp sợ không nói gì cả.
Những người này đều thuộc thế hệ có cảnh giới cực cao, nhãn lực kinh người.
Đại Đạo Hoá Hình của Diệp Viễn đã đạt đến cực hạn của hình thái đầu tiên.
Đây vẫn chưa phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là Kiếm Đạo của Diệp Viễn căn bản không chê vào đâu được!
Những người trong cùng cảnh giới với hắn, muốn thắng gần như là không có khả năng!
Những trưởng lão kia lại thay thế Lạc Vân Khinh chiến một trận cùng với Diệp Viễn.
Nhưng rất nhanh, bọn hắn đều âm thầm lắc đầu.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, chính mình ở cùng cảnh giới căn bản không phải đối thủ của Diệp Viễn!
Thậm chí bọn hắn còn áp chế cảnh giới đến Đại Cực Thiên trung vị nhưng cũng hoàn toàn không phải là đối thủ!
Trước đây lúc chém chết Lục Triển Nguyên, Diệp Viễn tuyệt đối không có thực lực cường tuyệt như vậy.
Điểm này, rất nhiều người đều đã tận mắt nhìn thấy.
Nhưng Diệp Viễn đi đến vùng đất Lưu Đày một chuyến lại giống như thoát thai hoán cốt.
Hiện tại ngay cả Lạc Vân Khinh cũng không phải đối thủ của hắn!
Lạc Vân Khinh là ai?
Hắn ta là người đệ nhất Kiếm Đạo!
Người này rất đam mê kiếm, một lòng hướng đến Kiếm Đạo, cho tới bây giờ trong mắt vẫn không có thứ gì khác ngoài kiếm!
Lúc Lạc Vân Khinh mới vào Ngọc Hoàng Thiên, dưới tình huống không sử dụng Đại Đạo Hoá Hình mà đã có thể lực địch lại Thạch Phi Vũ. Như vậy có thể thấy, thực lực của hắn cường đại cỡ nào!
Nhưng trước mặt Diệp Viễn, Lạc Vân Khinh lại hoàn toàn không được!
"Đây là Võ Định Đệ Nhất Kiếm sao? Từ khi nào Võ Định Đệ Nhất Kiếm lại biến thành trò cười như thế?" Diệp Viễn nói, câu chữ đâm thẳng vào lòng người.
Hắn biết rõ, thực lực của Lạc Vân Khinh không chỉ có thế.
Vùng đất Lưu Đày thật sự là một nơi lịch lãm rèn luyện rất tốt, nhưng trong vạn trượng hồng trần này lại có thêm kiếm tâm ma luyện.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được, Lạc Vân Khinh hết sức chân thành đối với kiếm.
Cho nên Diệp Viễn suy đoán, trước những người cùng cảnh giới, thực lực của Lạc Vân Khinh sẽ không thấp hơn Hàn Dịch bao nhiêu!
Nhưng bây giờ, chỉ sợ thực lực của Lạc Vân Khinh còn không phát huy đến một phần mười.
Sắc mặt Lạc Vân Khinh khẽ biến nói: "Diệp huynh đệ, ngươi không nên ép ta! Kiếm của ta cường thịnh trở lại, còn mạnh hơn cả Đan Minh!"
Diệp Viễn cả giận nói: "Người tập kiếm thà bị gãy chứ không chịu cong! Huynh đoạn kiếm của mình chính là cúi đầu trước người khác! Huynh không phụ lòng tông môn, không phụ lòng kiếm của mình sao? Nếu như ta là huynh, ta liền một mình một kiếm giết đến tận Đan Minh! Cho dù có chết, ta cũng không để địch nhân làm nhục!"
"Làm càn!"
Thạch Phi Vũ trong đám người giận dữ nói: "Lạc Vân Khinh nhận sai cũng bởi vì suy nghĩ đến đại cục của tông môn! Giết đến tận Đan Minh chẳng phải sẽ khiến Đan Minh càng trả thù mãnh liệt hơn? Tên đồ đệ ngỗ nghịch nhà ngươi, ở chỗ này dùng yêu ngôn hoặc chúng là có mục đích gì!"
Nét mặt Diệp Viễn ngạo nghễ cất cao giọng nói: "Trước đây ta phi thăng vốn không thuộc sở hữu của bất kỳ ai, cũng không có lãnh địa! Chúng ta là dựa vào một trái tim bất khuất, cố hết sức gây dựng nên cơ nghiệp này! Tứ đại Thiên Vực liên hợp vây quét, Trác Bất Quần dẫn đầu Võ Định Thiên Tông ta anh dũng giết địch, có khi nào đã từng cúi đầu nhận sai trước địch nhân? Hiện giờ cơ nghiệp đã bị đánh hạ, tâm huyết của chúng ta cũng mất hết sao? Hôm nay, Võ Định Thiên Tông ta cúi đầu, vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không ngẩng đầu lên được! Lão thất phu, ngươi ở nơi này mê hoặc lòng người, lạm quyền làm nhục tông môn, đó mới là đại nghịch bất đạo!"
Giọng nói của Diệp Viễn giống như chuông lớn, từng câu từng chữ tuyên truyền giác ngộ, làm cho không ít cao tầng tông môn đều hổ thẹn không thôi.
Mà ánh mắt của Lạc Vân Khinh cũng đang khôi phục thanh minh từng chút một.
"Ngươi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!