"Không thể nào? Sao Lý Trọc này vô dụng như thế? Rõ ràng đang sống sờ sờ mà lại bị hù chết?"
"Không phải hắn vô dụng mà là khí thế của Diệp Viễn quá mạnh mẽ! Lý Trọc đã từng bị Diệp Viễn đánh gãy chân, sau đó Diệp Viễn lại giết chết Lục Triển Nguyên ngay trước mặt hắn, hôm nay tiến vào vùng đất Lưu Đày còn có thể bình an trở về, những chuyện này đã để lại bóng ma rất lớn trong nội tâm Lý Trọc! Vả lại Lý Trọc còn là một kẻ lấn thiện sợ ác nên mới bị dọa chết!"
"Từ khi Diệp Viễn tiến nhập tông môn đến nay đã tạo thành ảnh hưởng quá lớn! Giết Lục Triển Nguyên, đấu pháp với Tần Thuận và Thạch Phi Vũ, đảo loạn toàn bộ tông môn, tiến nhập vùng đất Lưu Đày, chẳng phải tất cả những điều này đều kinh thiên động địa sao? Trở thành địch nhân của hắn mới là chuyện đáng sợ nhất!"
...
Diệp Viễn mới tiến ba bước đã hù chết Lý Trọc, tin tức này đã dẫn đến chấn động cực lớn trên Thiên Điểu Phong.
Hắn cường thế trở về như một loại vòi rồng, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Võ Định Thiên Tông.
Từ khi nhập Võ Định Thiên Tông đến nay, từng chuyện Diệp Viễn đã làm nghe mà không nhịn được rợn cả người.
Hôm nay cường thế trở về, rốt cuộc hắn sẽ dẫn đến chấn động như thế nào, mọi người cũng rất mỏi mắt mong chờ.
Đương nhiên, chuyện thứ nhất Diệp Viễn phải đối mặt chính là lửa giận của tông môn!
Bị Đan Minh triệt để phong sát, tông môn mất đi lực lượng và bị làm nhục, vấn đề này khiến Diệp Viễn trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Nếu như hắn chết ở vùng đất Lưu Đày thì đành thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại trở về rồi!
Hiện giờ hắn phải vượt qua cửa ải này thế nào đây?
Nhưng mọi người cũng không quá coi trọng.
Chuyện này đã không phải sức người là có thể thay đổi.
Cho dù Diệp Viễn cường thịnh trở lại thì cũng không có khả năng đối kháng với toàn bộ Đan Minh!
Nhất là những năm gần đây, mọi người đều đã hoàn toàn nhìn thấy thực lực của Đan Minh.
Đúng lúc này, một đạo khí thế cường tuyệt tiến thẳng đến Thiên Điểu Phong.
Mọi người thấy thế thì đều biến sắc.
"Diệp Viễn, nộp mạng đi!" Tiếng gầm phẫn nộ tới cực điểm của Hàn Thiên Vân truyền khắp toàn bộ Thiên Điểu Phong.
Uy áp Vô Cực Thiên Vị cũng lập tức bị hắn ta thúc giục đến cực hạn.
Hàn Thiên Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn không chịu nổi.
Hắn dùng thuật pháp biến ảo ra một tấm gương soi rọi, phát hiện trên mặt của mình bị giẫm đến mức in lại một đống dấu chân.
Hơn nữa, Diệp Viễn cũng không giẫm bình thường mà còn vận dụng Thần Nguyên, in ấn rất nhiều dấu chân ở trên mặt hắn ta.
Dấu chân này trong lúc nhất thời còn không thể xóa đi!
Diệp Viễn giẫm rất nhiều lần ở trên mặt hắn ta, chuyện này khiến Hàn Thiên Vân không thể nhịn được nữa!
Dưới cơn cuồng nộ, hắn ta xông thẳng đến Thiên Điểu Phong.
Lúc này, Diệp Viễn đang chữa thương cho Lâm Lan.
Lâm Lan có rất nhiều vết thương cũ, trong thoáng chốc vốn không có cách nào khỏi hẳn, Diệp Viễn cũng chỉ có thể chữa trị tạm thời.
Đối mặt với Hàn Thiên Vân nổi giận mà đến, Diệp Viễn chỉ hơi quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn ta.
Hàn Thiên Vân phẫn nộ, sắc mặt bỗng đại biến!
Vèo!
Hắn ta dùng tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy lùi về.
Một màn này rơi vào trong mắt mọi người khiến bọn hắn vô cùng kinh ngạc.
Đây là làm sao?
Không phải tới giết người đấy sao?
Người ta liếc ngươi một cái, ngươi đã bị doạ đến tiểu ra quần?
Liếc mắt đẩy lùi địch, hơn nữa còn là hộ pháp Hàn Thiên Vân của tông môn!
Điều này khiến hình tượng của Diệp Viễn ở trong mắt mọi người trở nên vô cùng cao lớn.
Dường như ở trước mặt Diệp Viễn, cảnh giới đều không là gì cả.
"Không phải ngươi muốn ta nộp mạng sao? Mạng của ta ở ngay đây, ngươi tới lấy đi!" Trong lời nói của Diệp Viễn cũng lộ ra một tia băng hàn.
Vừa rồi Lý Trọc có nói hắn ta đã bái Hàn Thiên Vân làm sư.
Chuyện Lý Trọc ăn hiếp Lâm Lan chỉ sợ không thể thiếu Hàn Thiên Vân gợi ý.
Sớm biết như thế, vừa rồi hắn đã tiêu diệt hắn ta ở Lưu Vân Phong!
Đáng tiếc, Nghênh Phong Đảo phiên bản nâng cấp đã dùng hết rồi, vừa nãy hắn chỉ bày ra không thành kế.
Quả nhiên Hàn Thiên Vân đã mắc lừa.
Đương nhiên, chủ yếu cũng vì Hàn Thiên Vân bị Diệp Viễn dọa sợ, giống như Lý Trọc vậy.
Đối với Diệp Viễn, hắn ta có bóng ma trong lòng.
"Ngươi không được hung hăng càn quấy! Nếu ngươi đã ra ngoài, những khổ nhọc tông môn đã chịu đựng, ngươi cũng nên hoàn lại rồi! Ngược lại ta muốn nhìn xem, làm thế nào ngươi qua được cửa ải hôm nay!" Hàn Thiên Vân lạnh lùng nói.
Diệp Viễn thản nhiên trả lời: "Chuyện đó không cần ngươi quan tâm, ta cảm thấy ngươi vẫn nên quan tâm đến chính mình thì hơn! Tĩnh Tuyền, đưa Lâm Lan trở về."
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hàn Thiên Vân biến sắc, nói: "Ngươi muốn chạy trốn!"
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Trốn? Tại sao ta phải trốn? Chuyện Tĩnh Tuyền, Lâm Lan và Lạc trưởng lão, thầy trò các ngươi đều có phần nhỉ? Ngươi vẫn nên rửa cổ cho sạch mà chờ chết đi!"
Nói xong, hắn trực tiếp xuống núi.
Hàn Thiên Vân muốn ngăn cản nhưng lại không dám.
Nhưng hành động của Diệp Viễn đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Tất cả đều nhao nhao xuống núi theo hắn.
Ngoài dự liệu của mọi người, Diệp Viễn lại đi đến Chân Vũ Phong.
Đây là nơi ở của Lạc Vân Khinh.
Thân là trưởng lão trong tông môn, bọn hắn đều có ngọn núi độc lập làm nơi ở.
Tuy nhiên trên Chân Vũ Phong cũng không có kiến trúc gì xa hoa, càng không có đệ tử tụ tập.
Nơi này chỉ có một gian nhà tranh, một cái sân viện nho nhỏ.
Trong sân, một thanh kiếm lặng yên lơ lửng.
Lạc Vân Khinh đang nhìn chằm chằÂm thanh kiếm này, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng và xoắn xuýt.
Rất lâu sau hắn ta mới duỗi một ngón tay ra, muốn hướng tới thân kiếm.
Hắn ta thở dài một tiếng rồi nói: "Người bạn già, thật xin lỗi!"
"Lạc tiền bối, Diệp mỗ đến đây lĩnh giáo, liệu có thể ban thưởng một trận chiến hay không?" Đúng lúc này, bên ngoài gian nhà tranh truyền đến một giọng nói, đúng là Diệp Viễn.
Lạc Vân Khinh biến sắc, chợt lộ vẻ mặt mừng như điên.
Hắn ta lập tức đứng lên nhìn ra bên ngoài viện, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?
"Diệp huynh đệ! Ngươi trở lại rồi!" Lạc Vân Khinh kinh hỉ nói.
Trên mặt Diệp Viễn không buồn không vui, một đạo kiếm ý phóng lên trời, hắn thản nhiên nói: "Lạc huynh, chiến không?"
Toàn thân Lạc Vân Khinh chấn động, trong mắt lộ ra một vòng bi tráng, lắc đầu nói: "Diệp huynh đệ, sau ngày hôm nay, ta không còn kiếm nữa!"
Diệp Viễn không chấn động chút nào, lên tiếng một lần nữa: "Lạc huynh, chiến không?"
Khí thế của hắn càng lúc càng thịnh, xông thẳng lên trời! Kiếm ý bậc này khiến người sợ hãi, cũng khiến tất cả phải nhìn kỹ hắn.
Ngay cả Lạc Vân Khinh cũng lộ vẻ kinh hãi.
Một tên tiểu tử vừa mới đột phá Đại Cực Thiên Vị, vì sao lại có kiếm ý lăng liệt như thế?
Làm như cảm nhận được kiếm ý của Diệp Viễn, trường kiếm lơ lửng trong nội viện phát ra âÂm thanh rung động khe khẽ!
Lạc Vân Khinh người kiếm hợp nhất, tất nhiên có thể cảm nhận được ý tứ của người bạn già.
Nó muốn một trận chiến!
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Viễn chứng kiến Lạc Vân Khinh thật sự muốn đoạn kiếm.
Đã có ý nghĩ này, chỉ e lòng dạ của Lạc Vân Khinh đã bị mài mòn rồi.
Không phải người khác mài mòn nhuệ khí của hắn, mà là chính bản thân hắn!
Nếu không, hắn sẽ không có cách nào cúi đầu!
Chỉ có đoạn kiếm, hắn mới có thể bước ra khỏi Võ Định Thiên Tông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!