Bịch bịch bịch!
Diệp Viễn nhấc chân đạp mạnh vào mặt Hàn Thiên Vân mấy cái mới hả giận.
Trên mặt Hàn Thiên Vân dính đầy dấu giày.
Thời điểm Ngũ Thừa Siêu luyện chế Nghênh Phong Đảo phiên bản nâng cấp, hắn thuận tay lấy đi một chút.
Không ngờ bây giờ lại dùng tới!
Bịch bịch bịch!
Điều làm cho Diệp Viễn sửng sốt chính là Ôn Tĩnh Tuyền cũng đột nhiên vọt tới đạp vào mặt Hàn Thiên Vân mấy cái.
Thời khắc nàng nhìn thấy Diệp Viễn, sự kìm nén mấy năm nay cuối cùng cũng bộc phát.
"Phù… đánh hắn mấy cái, cảm giác thoải mái hơn nhiều!" Vẻ mặt Ôn Tĩnh Tuyền không hề thục nữ nói.
Nhìn bộ dáng như trút được gánh nặng của Ôn Tĩnh Tuyền, lông mày Diệp Viễn lại nhíu chặt.
Bản năng nói cho hắn biết, Võ Định Thiên Tông đã có biến.
"Tĩnh Tuyền, tông môn xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn nhíu mày hỏi.
Ôn Tĩnh Tuyền nhìn Diệp Viễn, cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Trong lúc nhất thời, uỷ khuất dâng đầy trong lòng nàng, nước mắt trong hốc mắt không nhịn được tràn mi.
Ôn Tĩnh Tuyền khóc lóc kể lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua cho Diệp Viễn nghe, hắn nghe xong cũng có chút tự trách.
Hắn không ngờ sức ảnh hưởng của Đan Minh lại lớn như thế, vậy mà lại có thể trực tiếp phong sát một đại Thiên Tông!
Trên thực tế, ngay cả Phong Huyền Dịch cũng không ngờ được chuyện này.
Thế lực Đan Minh cực kỳ khiêm tốn, bình thường đều không bao giờ ra mặt.
Nhưng một khi bộc phát thì sức mạnh lại cực kỳ kinh người.
Chuyện của Tần Thuận chẳng qua chỉ là một ngòi nổ khiến Đan Minh không còn khiêm tốn như trước, bắt đầu để lộ lực lượng cao như núi của mình.
Quả nhiên, lần ra tay này của Đan Minh khiến toàn bộ Vũ Thanh đại lục phải khiếp sợ!
Lúc này mọi người mới ý thức được Đan Minh đã vươn vào mọi ngóc ngách ở ngũ đại Thiên Vực!
Ngay cả một tông môn khổng lồ như Võ Định Thiên Tông cũng không thể không cúi đầu nhận lỗi.
Trong lòng Diệp Viễn nổi lên lửa giận.
Chuyện Đan Minh xuất thủ vốn không có gì đáng trách.
Nhưng để Lạc Vân Khinh cúi đầu, để Ôn Tĩnh Tuyền làm lô đỉnh thì quá đáng rồi!
Ôn Tĩnh Truyền không nói nữa, nghĩ đến nếu như nàng bị đưa đến chỗ Tần Thuận, có lẽ sẽ không có kết quả gì tốt.
Còn Lạc Vân Khinh thì một khi cúi đầu, hắn ta sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn!
Lạc Vân Khinh hắn ta một người một kiếm, tiêu sái bất kham đến cỡ nào, tâm cao khí ngạo đến cỡ nào.
Trong lòng Diệp Viễn biết rõ, sau khi hắn rời đi, việc tu luyện của Lạc Vân Khinh đã bị ảnh hưởng quá lớn.
Thậm chí hắn ta dừng lại ở đó không tiến lên cũng không phải không có khả năng.
Kiếm của quân tử không cúi đầu!
Nếu ai ngăn cản liền một kiếm chém chết!
Cúi đầu cũng đồng nghĩa với kiếm gãy.
Kiếm gãy rồi thì còn tu luyện thế nào đây?
Nếu Lạc Vân Khinh chỉ có một mình, chắc chắn hắn ta sẽ tiến lên giết chết Đan Minh.
Nhưng vì tông môn, hắn ta không thể không cúi đầu!
Trong mắt Diệp Viễn lộ ra một tia lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: "Đi!"
Ôn Tĩnh Tuyền sửng sốt, hỏi: "Đi đâu?"
"Đi cứu sư huynh của ngươi!"
…
Gần đây Lý Trọc làm gì cũng thuận lợi.
Chẳng những hắn đột phá Đại Cực Thiên Vị, trở thành đệ tử ngoại môn mà còn tìm được một chỗ dựa cường đại hơn.
Hàn Thiên Vân cảm thấy Lý Trọc hiểu chuyện nên đã thu hắn làm đệ tử.
Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, có thể bái hộ pháp làm sư phụ là một bất ngờ rất lớn.
Mặt khác, ngược đãi đệ tử Lâm Lan của Diệp Viễn cũng trở thành một trong những niềm vui trong đời hắn.
Rầm!
Lý Trọc dùng một cước đá bay Lâm Lan, cười lạnh nói: "Lão già kia, ngươi chui qua háng ta, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi! Bằng không, ngươi sẽ phải nằm trên giường mấy tháng!"
Lâm Lan bị cách chức thành tạp dịch, tu vi cũng bị phong ấn, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Tiểu Cực Thiên vị, vì vậy hắn vốn không phải đối thủ của Lý Trọc.
Những năm gần đây, Lý Trọc đã hạ nhục Lâm Lan không ít lần.
Nếu không phải Lạc Vân Khinh cố ý lên tiếng, Lâm Lan đã chết lâu rồi.
Tuy Lạc Vân Khinh thất thế nhưng thực lực hắn ta vẫn còn bày ra đó, cũng không phải một đệ tử ngoại môn như Lý Trọc có thể chọc vào.
Lâm Lan phỉ nhổ, khinh thường nói: "Một con chó săn mà muốn lão phu chui qua háng của ngươi, mơ đẹp nhỉ! Có bản lĩnh, ngươi giết ta đi!"
Hiện tại Lý Trọc đã trở mình, hắn ta khó chịu nhất khi bị người khác gọi là chó săn.
Vừa nghe Lâm Lan nói, hắn đã tức giận, đá một cước làm gãy chân Lâm Lan.
“Giết ngươi? Ngươi không muốn sống thì kéo ta cùng chết sao? Ha ha, giết ngươi thì phí lắm, sau này Trọc gia của ngươi sẽ thiếu rất nhiều lạc thú!” Lý Trọc cười lạnh nói.
Quả thật, Lâm Lan không muốn sống nữa.
Mỗi lần Lý Trọc tới thì đều ra tay rất nặng.
Cơ thể Lâm Lan bị trọng thương mà còn phải làm việc nặng, thân thể sớm đã sụp đổ.
Sống như vậy còn không bằng chết đi!
Lâm Lan không tin Diệp Viễn sẽ chết ở vùng đất Lưu Đày.
Dù sao hắn cũng đã thấy Diệp Viễn tạo ra quá nhiều kỳ tích!
Nhưng hắn cảm thấy bản thân không thể chờ đợi Diệp Viễn trở về được nữa.
Cuộc sống như vậy đúng là sống không bằng chết!
Ngày mai, Ôn Tĩnh Tuyền sẽ bị đưa đến Đan Minh, Lạc Vân Khinh cũng phải đi xin lỗi.
Hắn định ngày mai sẽ tự mình kết thúc tất cả.
Trước khi chết còn có thể kéo theo con chó này đi cùng thì cũng không tệ.
Đáng tiếc, Lý Trọc không bị lừa!
Lâm Lan phun máu ra, cắn răng nói: "Lý Trọc, ngươi đừng đắc ý! Đợi sư tôn trở về từ vùng đất Lưu Đày, người chết chính là ngươi.”
Lý Trọc nghe vậy thì liên tục cười lớn: “Tên quỷ kia à? Chỉ sợ sớm đã bị phanh thây ở vùng đất Lưu Đày rồi! Ngươi dùng cái tên đó để hù doạ ta sao? Ha ha, thực sự là buồn cười chết mất!”
Lý Trọc giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn ta ngửa đầu lên trời không ngừng cười lớn.
Nhưng đột nhiên, hắn ta lại nhận ra xung quanh yên tĩnh, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đợi hắn nhìn xuống, cả người không nhịn được giật mình một cái.
Tên quỷ trong miệng hắn đang đứng trước mắt nhìn hắn.
Cảnh tượng này giống như một sự kiện kinh dị khiến hắn ta có cảm giác sởn gai ốc.
Bịch!
Lý Trọc đặt mông ngã ngồi xuống đất, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
“Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại ở đây? Chẳng… Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?” Lý Trọc bị dọa đến choáng váng, miệng liên tục mấp máy.
Ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Viễn giống như nhìn một người đã chết.
Không chỉ riêng hắn ta mà tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Viễn như vậy.
Năm đó Diệp Viễn vẫn chưa vào tông môn, vậy mà hắn đã giết Lục Triển Nguyên ngay trước mặt mọi người, hiện tại tất nhiên cũng sẽ dám giết Lý Trọc.
Cảnh tượng trước mắt giống như một lời tuyên bố, Diệp Viễn hắn cường thế trở lại!
Diệp Viễn không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Trọc, rồi thong thả đi về phía trước.
Lý Trọc đã sợ vỡ mật, hắn ta liên tục nói: "Ngươi... Ngươi đừng tới đây!"
Diệp Viễn không để ý, vẫn tiếp tục bước đi.
Lý Trọc hoảng sợ nói: "Ta… bây giờ ta là đệ tử của hộ pháp Hàn Thiên Vân! Ngươi... Ngươi không thể giết ta!"
Diệp Viễn không để ý, vẫn tiến đến gần như cũ.
Hắn tiến lên một bước, Lý Trọc liền nhấc mông lết về phía sau một chút.
Hắn ta vốn không đứng dậy nổi!
Mọi người đều cảm nhận được, Diệp Viễn bây giờ đã là Đại Cực Thiên Vị!
Nhớ năm đó, Lục Triển Nguyên ở cùng cảnh giới cũng không phải là đối thủ của Diệp Viễn, chứ đừng nói đến loại rác rưởi như Lý Trọc!
Cho nên hắn ta không có nửa phần thắng!