"Tại hạ là Hạ Vân Tường, xếp hàng thứ hai tại Hoa Dương Thành, nguyện ý thần phục đại nhân!"
Hạ Vân Tường đi tới trước mặt Diệp Viễn, bái thật sâu, nói ra một câu làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Địch Tinh, lập tức sững sờ ở tại chỗ!
Hắn ta cho rằng Hạ Vân Tường phải đi tìm Diệp Viễn để liều mạng, nào biết được, bản thân lại nhận được bất ngờ như thế này!
Đại ca, ngươi có chút cốt khí được không hả?
Tốt xấu gì thì ngươi cũng là người đứng thứ hai đó!
Quả nhiên, một câu nói của Hạ Vân Tường đã khiến toàn thành nổ tung.
"Có lầm hay không vậy? Hạ Vân Tường lại... Trực tiếp nhận bản thân sợ rồi à?"
"Cũng không đến mức như vậy chứ? Tuy tiểu tử kia đã thắng, nhưng thắng cũng rất chi là miễn cưỡng mà! Không thể nào đến cả mấy người Hạ Vân Tường bọn họ cũng không đánh lại chứ?"
"Hạ Vân Tường nhận thua, đây chẳng phải là nói, tiểu tử này sẽ trực tiếp đối mặt với Trưởng Tôn Tinh Vũ à?"
...
Bọn họ đều không thể tin nổi, Hạ Vân Tường đến một chút cốt khí cũng không có, còn chưa đánh đã trực tiếp nhận thua.
Ở trong mắt bọn họ, Diệp Viễn ngang ngược càn quấy như vậy, có lẽ Địch Tinh cùng Hạ Vân Tường đều sẽ không bỏ qua cho hắn mới phải.
Thậm chí, hai người liên thủ cũng không phải là chuyện không thể.
Ai ngờ, vậy mà lại nhận thua luôn rồi.
Diệp Viễn nhìn Hạ Vân Tường, thản nhiên nói: "Thực lực của ngươi không kém, chẳng lẽ không muốn đánh một trận à?"
Hạ Vân Tường nói: "Thực lực Hạ mỗ đúng là không kém, nhưng ta biết rõ, đại nhân ngài cũng không hề xuất hết toàn lực!"
Diệp Viễn nở nụ cười, nói: "Đứng đầu là ai?"
Hạ Vân Tường có chút sửng sốt, nói: "Trưởng Tôn Tinh Vũ!"
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: "Ba ngày sau, nếu như Trưởng Tôn Tinh Vũ không xuất hiện, ngươi đi phá hủy phủ thành chủ đi!"
Sắc mặt Hạ Vân Tường thay đổi, trong lòng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
Hắn ta không ngờ được, Diệp Viễn chỉ liếc mắt đã nhìn thấu kế hoạch của mình!
Quả thật, Hạ Vân Tường hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn.
Nhưng, hắn ta nhanh chóng thần phục, là có ý đồ khác.
Hắn ta có ý định lợi dụng Diệp Viễn, để đối phó với Trưởng Tôn Tinh Vũ.
Diệp Viễn thắng, chuyện hắn ta thần phục tự nhiên sẽ không có một chút vấn đề nào.
Thua, với hắn ta mà nói, cũng không tổn thất nhiều lắm.
Chẳng qua, rõ ràng là Diệp Viễn đã nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Vân Tường.
Diệp Viễn bảo Hạ Vân Tường đi phá huỷ phủ thành chủ, chính là để hắn đi đánh tiên phong.
Một khi thực sự ra tay, vậy thì chờ đợi hắn ta chính là sự trở mặt.
Hạ Vân Tường hoàn toàn không ngờ được, tên đệ tử tông môn thoạt nhìn rất non nớt này, lại có thể cay độc đến vậy.
"Chuyện này... Xin tuân mệnh!" Hạ Vân Tường do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.
Hạ Vân Tường luôn có cảm giác lúc đối mặt Diệp Viễn lại giống như năm đó đối mặt với Trưởng Tôn Tinh Vũ.
Thậm chí, còn thấy đáng sợ hơn cả Trưởng Tôn Tinh Vũ!
Đây là trực giác của cao thủ.
Không biết tại sao, nhưng lại rất chuẩn!
Giống như Diệp Viễn chưa giao thủ với Hạ Vân Tường nhưng đã biết rõ thực lực của đối phương không tầm thường, cũng cùng một lý do như trên.
Cho nên, sau khi do dự một chút, Hạ Vân Tường vẫn lựa chọn khuất phục Diệp Viễn.
Nhưng hành động của hắn ta rơi vào mắt Địch Tinh, đã khiến tâm thần Địch Tinh chấn động mạnh.
Vừa rồi Địch Tinh chỉ thấy kinh ngạc một lát, rồi nhanh chóng hiểu được mục đích của Hạ Vân Tường.
Nhưng ai biết được, dưới sự thúc ép của Diệp Viễn, Hạ Vân Tường vẫn lựa chọn thuần phục!
Chuyện này, lại làm cho người khác rất kinh ngạc!
Chẳng lẽ người này, thực sự lợi hại như vậy ư?
Sau khi do dự một lúc lâu, Địch Tinh cũng đi đến trước mặt Diệp Viễn, chắp tay nói: "Xếp hàng thứ ba tại Hoa Dương Thành, Địch Tinh. Nguyện ý thần phục đại nhân!"
Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Ừm, nếu ngươi cũng lựa chọn thần phục, vậy đến lúc đó, đi làm cùng với Hạ Vân Tường đi."
Khóe miệng Địch Tinh hơi giật giật, nhưng vẫn đáp: "Vâng!"
Đã có hai người này dẫn đầu, những người khác trong một trăm người đứng đầu, làm sao mà dám không theo chứ?
Những người kia, dồn dập bước ra, hướng về phía Diệp Viễn, tỏ vẻ thần phục.
Tất cả mọi người đều rơi vào trong khiếp sợ.
Tên đệ tử tông môn này, đi vào Hoa Dương Thành chưa đến nửa ngày, đã thuần phục toàn bộ chín mươi chín người trong nhóm một trăm.
Thực lực như vậy, đúng là khiến người ta nhìn thấy mà than thở!
Phải biết rằng, cường giả trên vùng đất Lưu Đày, không phải là trời sinh đã mạnh như vậy.
Bọn họ trưởng thành từ trong vô số cuộc chiến sinh tử, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng Diệp Viễn vừa mới đến, đã mạnh đến mức này rồi ư?
Vậy thì tiềm lực của hắn, phải lớn đến mức nào?
Thời gian ba ngày, thoáng cái đã qua.
Diệp Viễn đợi ba ngày, Trưởng Tôn Tinh Vũ vẫn không đến.
Vậy thì, hắn chỉ có thể đích thân đi tìm thôi.
Lời đã nói, như nước giội ra ngoài, tất nhiên là không thể thu về được.
"Mười năm nay Trưởng Tôn Tinh Vũ chưa từng ra tay lần nào! Mười năm trước, có mười người như ta đứng chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của hắn ta! Về phần hiện tại hắn ta mạnh đến mức nào, không có ai biết! Đại nhân, ngài thật sự muốn khiêu chiến hắn ta sao?" Sắc mặt Hạ Vân Tường có vẻ nghiêm trọng, hỏi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Không phải khiêu chiến, mà là kẻ không theo, giết!"
Hắn tới tầng thứ nhất của vùng đất Lưu Đày là để chinh phục!
Người bị lưu đày đến chỗ này, đều có lý do đáng chết.
Diệp Viễn đã cho cơ hội, nhưng Trưởng Tôn Tinh Vũ không biết quý trọng, vậy hắn sẽ không khách khí nữa.
Đám người Hạ Vân Tường đều thay đổi sắc mặt, không dám nhiều lời.
Phủ thành chủ cũng không xa hoa, trên thực tế, trong không gian mạnh được yếu thua này, mọi người sẽ không chạy theo xa hoa.
Thứ duy nhất bọn họ theo đuổi, chính là sức mạnh cực hạn.
Bởi vì những người này đều hiểu rõ, xa hoa chỉ có thể khiến bọn họ sa đọa.
Là người đứng đầu Hoa Dương Thành, cũng không thể có chút lười biếng nào.
Nếu không, bọn họ sẽ nhanh chóng bị người khác thay thế.
"Hạ Vân Tường, Địch Tinh!" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hai người một trăm phần không tình nguyện, nhưng lúc này, quyền quyết định đã không phải do bọn họ nữa rồi.
Không ra tay, chính là chiến.
Nhưng, hậu quả của chiến đấu, thì bản thân phải gánh chịu.
Hai người liếc nhau một cái, ra tay cùng một lúc!
Hai người cùng ra một chưởng, thanh thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Ngay cả Diệp Viễn, trong mắt cũng hiện lên một chút thưởng thức.
Đúng lúc này, một luồng chưởng phong từ phủ thành chủ bay ra, trực tiếp chống lại hai người Hạ Vân Tường.
Rầm!
Hai người phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược về phía sau.
Một người trẻ tuổi mặc áo lam chắp tay, đi ra từ trong phủ thành chủ.
Trong ánh mắt hai người Hạ Vân Tường, lộ ra nét hoảng sợ.
"Trưởng Tôn Tinh Vũ! Tên này, so với mười năm trước thì lại mạnh thêm một khoảng lớn!" Địch Tinh nói.
Hạ Vân Tường che ngực, trầm giọng nói: "Thập đại thành chủ, hàng năm đều có một lần luận đạo! Thắng bại trong đó, chỉ có bản thân bọn họ biết rõ! Xem ra trong mười năm này Trưởng Tôn Tinh Vũ đã tiến bộ rất nhiều!"
Thập đại thành chủ ở tầng thứ nhất của vùng đất Lưu Đày này.
Bọn họ, đã không có đối thủ.
Cùng người phía dưới luận bàn, chỉ lãng phí thời gian.
Cho nên hàng năm, mười đại thành chủ đều sẽ cử hành một lần luận đạo với nhau.
Chẳng qua, những lần luận đạo đó chưa bao giờ được công bố ra ngoài.
Thực lực của mười người này khủng bố tới mức độ nào, chỉ có bản thân bọn họ biết rõ.
Bây giờ xem ra, thực lực của tên nhãi Trưởng Tôn Tinh Vũ này, so với mười năm trước thì đã mạnh hơn không chỉ một bậc thôi đâu.
Một chưởng ép hai cao thủ phải lùi bước!
Thực lực này, sợ là ba mươi Hạ Vân Tường cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!